Lộ Viễn Bạch vừa nói xong, Đoàn Dự cứng cả người.
Đôi màu sắc bén nhìn Lộ Viễn Bạch, dường như có chút không chắc rằng vừa rồi bản thân đã nghe được gì.
Lộ Viễn Bạch vừa rồi nói trao cậu cho anh.
Đem toàn bộ của cậu cho anh.
Toàn bộ ý tứ chính là cả người Lộ Viễn Bạch, từ thân thể đến tư tưởng hoàn toàn đều là thuộc về anh, người là của anh, thân thể là của anh, tâm trí cũng thuộc về anh.
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông trước mặt, môi mỏng khẽ mở, "Đoàn Dự anh yêu em sao?"
"Yêu!" Đoàn Dự nhìn người trước mắt, như đối phương là một loại độc dược mị hoặc nhân tâm, như bị ma ám mà ném hành lý trong tay xuống, tiến lên ôm lấy Lộ Viễn Bạch: "Đương nhiên là yêu.
"
Lộ Viễn Bạch khẽ nhíu mày nhìn anh: "Vậy anh đời này cũng chỉ có thể yêu một mình em.
"
"Được.
" Người đàn ông không chút do dự.
Lộ Viễn Bạch nghe xong chóp mũi trong lúc nhất thời có chút chua xót: "Anh không lừa em chứ.
"
Đoàn Dự nghe xong liền bế người ta lên, làm cậu đối mặt với anh, nghiêm túc nhìn người trước mắt: "Không lừa, đời này anh chỉ yêu mỗi mình em.
"
"Đời này không có em không được.
"
Đoàn Dự biết rõ, sẽ không có người thứ hai có thể làm cho anh rung động giống như Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch là sắc màu duy nhất trong thế giới tối tăm của anh, cậu là trái tim anh, là mạng sống của anh.
Lộ Viễn Bạch mang cho anh sự ấm áp, cảm giác đem lại cho anh hoàn toàn khác với những người khác.
Toàn bộ đều dành cho anh sao, Đoàn Dự của lúc trước thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chỉ là hương vị của hôn môi đã khiến cho Đoàn Dự hận không thể chết trên người đối phương, thậm chí cảm thấy cuộc sống hơn hai mươi năm trước đều uổng phí.
Trên thế giới này cư nhiên còn có hương vị như vậy, làm trái tim đập loạn trong lồng ngực, làm cho suy nghĩ hạ lưu xấu xa tràn ngập trong đầu người ta.
Đoàn Dự có dục vọng với Lộ Viễn Bạch, nhưng lại sợ hãi bản thân sẽ dọa đến đối phương, những biểu hiện trước mặt Lộ Viễn Bạch vốn đã rất khắc chế, nhưng vẫn dọa Lộ Viễn Bạch sợ hãi.
Đối phương là tờ giấy trắng, không dính bụi trần, mà Đoàn Dự lại có thể trên tờ giấy trắng này tùy ý lưu lại dấu vết.
Đoàn Dự lúc này giống như bị Lộ Viễn Bạch bỏ thuốc mê, đôi mắt si mê nhìn Lộ Viễn Bạch: "Bạch Bạch, lần này em thật sự đều cho anh sao?"
Suy nghĩ của Lộ Viễn Bạch lần này cho anh hoàn toàn vượt xa dự liệu, Đoàn Dự nhìn cậu hận không thể lúc này đem người nuốt vào trong bụng, trói người ta lại bên cạnh, một khắc cũng không rời đi mới được.
Lộ Viễn Bạch giơ tay vòng lấy cổ Đoàn Dự: "Cho anh, anh yêu em thì em sẽ cho anh.
"
Nói xong lại hôn loạn lên môi Đoàn Dự: "Anh yêu em, em chính là của anh, anh yêu em, em sẽ đem chính mình đưa cho anh.
"
Lộ Viễn Bạch năm mười tám tuổi ngây thơ hồn nhiên, không có tình yêu sống không được.
Bảy năm sau Lộ Viễn Bạch hai mươi lăm tuổi cũng dần mang bóng dáng của thời niên thiếu trước kia, bắt đầu tiếp nhận tình yêu của người bên cạnh.
Đoàn Dự yêu cậu.
Người đàn ông này yêu cậu.
Lộ Viễn Bạch kỳ thật đến bây giờ cũng không tin tình yêu, những cái gọi là tình cảm đều là thứ gạt người, nhưng đối phương là Đoàn Dự.
Lộ Viễn Bạch lại nghĩ nên thử tin tưởng một lần.
Lúc này đây.
Nếu cậu thua cuộc, thì cậu chính là gieo gió gặt bão, không xứng được yêu thương.
Còn nếu cậu đánh cược thắng, vậy Đoàn Dự chính là lợi thế cùng tiền cược lớn nhất của cậu, đồng thời cũng chiến lợi phẩm thắng cuộc của cậu.
Lộ Viễn Bạch gắt gao ôm lấy Đoàn Dự.
Cậu yêu Đoàn Dự, cậu hy vọng Đoàn Dự đừng để cậu thua.
Cậu muốn cùng Đoàn Dự bên nhau cả đời, mãi cho đến khi đầu bạc răng long.
"Anh yêu em.
"
Đoàn Dự ôm Lộ Viễn Bạch, bên tai người yêu nhẹ nhàng thì thầm.
"Anh sẽ chỉ yêu mỗi em, toàn bộ tình yêu đều dành cho mình em thôi.
"
Lộ Viễn Bạch nghe xong lúc này mới vừa lòng cọ cọ cổ Đoàn Dự, hai người ở trong phòng nghỉ ôn tồn hồi lâu, lúc này còn không đi nữa sẽ không kịp chuyến bay mất, Lộ Viễn Bạch lúc này mới buông tay thả người đi.
Đoàn Dự lại nhìn Lộ Viễn Bạch vài lần, lúc này mới lưu luyến không rời xoay người vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, hình bóng của người đàn ông cũng theo đó biến mất, nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn đứng trước cửa thang máy nhìn một hồi lâu, vẫn luôn chờ thang máy xuống tới lầu một, mãi cho đến khi thang máy lần nữa mở ra ở lầu này, Lộ Viễn Bạch lúc này mới xoay người rời đi.
Đoàn Dự bay trong năm tiếng, xuống máy bay chuyện đầu tiên là đến công ty, xử lý một ít công việc khẩn cấp, mãi cho đến chín giờ tối mới về đến nhà.
Việc Đoàn Dự trở về đã nói với quản gia từ trước, đi đến cửa, Đoàn Dự vốn tưởng rằng bây giờ cùng lúc trước không có gì khác nhau.
Không có Lộ Viễn Bạch, màu sắc trong thế giới của anh trở nên nhạt nhoà hẳn đi.
Nhưng mà mới vừa mở cửa liền thấy Uy Sâm ở đó.
Nhìn thấy người bạn nước ngoài ở phòng đối diện, trong lúc nhất thời Đoàn Dự vừa về đến nhà có chút dở khóc dở cười.
"Hey! Người anh em cậu đã trở lại!"
Nói rồi Uy Sâm lấy bả vai húc vào người Đoàn Dự.
Hai người tổng cộng cũng chưa gặp mặt vài lần, nhưng vì người nước ngoài đa số táo bạo và nhiệt tình, Uy Sâm thấy Đoàn Dự cũng không cảm thấy có khoảng cách gì mấy.
Sau đó không đợi Đoàn Dự dò hỏi vì sao đối phương sẽ xuất hiện ở nhà anh, đã thấy Uy Sâm duỗi cổ hướng bên trong hô: "Em yêu, người đã về rồi!"
Uy Sâm vừa dứt lời không bao lâu, đã thấy Lộ Vãn Phương tay đầy bột mì từ phòng bếp vội vàng đi ra.
"A Dự về rồi à!" Lộ Vãn Phương nhìn Đoàn Dự trước cửa phong trần mệt mỏi trở về cười nói: "Đi đường về mệt lắm đúng không, con đi tắm rửa thay quần áo, mẹ đang làm sủi cảo, một lát con nhớ xuống nhà ăn.
"
Đoàn Dự sửng sốt khi thấy Lộ Vãn Phương, hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ xuất hiện trong nhà mình.
Nhưng Đoàn Dự không hỏi nhiều, mà là làm theo ý Lộ Vãn Phương lên lầu tắm rửa thay quần áo, lúc xuống nhà thì thấy Lộ Vãn Phương đang cùng dì Vương gói sủi cảo.
Uy Sâm ở bên cạnh Lộ Vãn Phương, thỉnh thoảng dùng thứ tiếng Trung bập bẹ hỏi chuyện Lộ Vãn Phương.
Lộ Vãn Phương thấy Đoàn Dự xuống đây liền nói: "A Dự, sủi cảo đã nấu xong một ít rồi, chút nữa là có thể ăn.
"
Lúc này đâu đâu trên bàn cơm đều là bột mì, dì Vương dọn dẹp cho Đoàn Dự một chút để anh ngồi xuống.
Đoàn Dự nhìn cảnh tượng trước mắt, cảnh tượng như vậy trước nay đều không xuất hiện qua trong ngôi nhà quạnh quẽ này.
Lộ Vãn Phương thấy Đoàn Dự đứng ở một bên, cười nói: "A Dự đứng làm gì, ngồi đi chứ.
"
Đoàn Dự nghe xong thuận thế ngồi xuống.
Lộ Vãn Phương: "Sáng nay Lộ Viễn Bạch nói với mẹ hôm nay con trở về, nói con công việc bận rộn, sợ con về nhà ngày đầu tiên không ai cùng con ăn cơm sẽ cảm thấy quạnh quẽ, mẹ liền tới đây gói ít sủi cảo cho con.
"
Nghe được tên Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự khóe miệng tự giác nhếch lên.
Lộ Vãn Phương: "Viễn Bạch gần đây có tốt không? Có gầy có ốm đi không?"
Đoàn Dự: "Không có, không ốm đi, ký ức cũng đã khôi phục.
"
Lộ Vãn Phương nghe xong không có kinh ngạc, dường như chuyện Lộ Viễn Bạch khôi phục ký ức, Lộ Vãn Phương trong lòng cũng không để ý.
Rốt cuộc Lộ Viễn Bạch chính là Lộ Viễn Bạch, có ký ức hay không đều như cũ là cậu.
"Vậy à.
"
Nói rồi ánh mắt Lộ Vãn Phương nhìn về phía Đoàn Dự, cười nói: "Hai đứa tốt là được rồi.
"
"Viễn Bạch đứa nhỏ này tâm tư có chút mẫn cảm, làm con vất vả rồi.
"
Đoàn Dự nghe xong lắc lắc đầu, dường như chuyện của Lộ Viễn Bạch đối với anh không có gì vất vả cả, anh chỉ cảm thấy chính mình chưa hiểu hết về cậu.
Lộ Viễn Bạch với anh mà nói là ánh sáng, là tính mạng của anh.
Rất nhanh, nồi sủi cảo vừa nãy nấu đã ăn được rồi.
"Lần trước mẹ tới thấy con rất thích ăn sủi cảo, lúc nãy mới cố ý gói nhiều một ít, dư lại con để tủ lạnh muốn ăn lúc nào lấy ra nấu một chút là được.
"
Đoàn Dự nghe xong nhìn về phía Lộ Vãn Phương, trong lúc nhất thời trong lòng cảm giác có chút kinh ngạc cũng có chút không nói nên lời.
Lộ Vãn Phương nhìn Đoàn Dự: "Mau ăn đi, mệt mỏi một ngày rồi.
"
Nói xong còn duỗi tay rót ly nước ấm cho Đoàn Dự.
Đoàn Dự nhìn ly nước trước mắt, lại nhìn chén sủi cảo trước mắt, sau đó cười cười hạ mắt bắt đầu động đũa.
Một mâm sủi cảo ít nhất cũng có hơn hai mươi cái, thế mà, Đoàn Dự một lần đã ăn sạch.
Lộ Vãn Phương ở một bên thấy, có chút kinh ngạc, bà gói sủi cảo cái nào cũng không nhỏ, thật sự không nghĩ tới Đoàn Dự một lần ăn nhiều như vậy.
Sau đó nói: "A Dự còn muốn không?"
Đoàn Dự xoa miệng lắc lắc đầu: "Không cần đâu ạ.
"
Cơm chiều qua đi, Lộ Vãn Phương cùng Đoàn Dự ngồi ở phòng khách, Uy Sâm cầm một rổ len sợi đi đến.
Lộ Vãn Phương duỗi tay nhận lấy sau đó đưa tới trước mặt Đoàn Dự: "A Dự nhìn coi thích màu gì?"
Đoàn Dự trong lúc nhất thời không biết Lộ Vãn Phương muốn làm gì, nhưng vẫn là đưa tay chỉ chỉ cuộn len màu xám đậm.
Lộ Vãn Phương duỗi tay lấy ra: "Bây giờ không phải đang vào thu sao, mẹ muốn đan cho con và Viễn Bạch vài cái khăn choàng cổ.
"
Nói xong Lộ Vãn Phương còn cầm cuộn len so so trên người Đoàn Dự, xem xem màu sắc có hợp không: "Khi Viễn Bạch còn nhỏ mẹ thường xuyên đan cho nó, có một cái nó rất thích mang theo bốn năm năm đều đã nổi hết lông lên rồi, còn luyến tiếc không muốn bỏ đi.
"
"Em yêu, anh muốn màu đỏ.
"
Uy Sâm ở một bên nhìn có chút thèm thuồng, cầm cuộn len màu đỏ nhét vào trong ngực Lộ Vãn Phương.
Uy Sâm là người nước Pháp, trong tình yêu luôn nhiệt tình phóng khoáng, cũng không chịu tuổi tác trói buộc, so với Lộ Vãn Phương nhỏ hơn tận mười tuổi.
Lộ Vãn Phương đưa tay tiếp nhận, sau đó nói chuyện phiếm cùng Đoàn Dự.
Vừa nói vừa bắt đầu đan khăn choàng cổ: "Viễn Bạch khi còn nhỏ thân thể không tốt, tính cách nhẹ nhàng, lá gan cũng không lớn, khi còn nhỏ thỉnh thoảng bị người ta bắt nạt, nhưng nó biết bản thân đánh không lại đối phương nên không dám đánh lại, lần thứ hai gặp lại Viễn Bạch chỉ biết chạy.
"
"Khi còn nhỏ cũng không giống những đứa trẻ khác luôn muốn đi ra ngoài chơi, nó luôn ở nhà chờ mẹ, nếu mẹ ngồi đan khăn choàng cổ giống như bây giờ nó liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn, dù có nhàm chán mệt mỏi cũng không đi.
"
Đoàn Dự lẳng lặng nghe, cuộc sống của anh cũng hiếm có thời gian nhàn nhã như vậy.
"Em ấy khi còn nhỏ luôn bị người khác bắt nạt ạ?"
Lộ Vãn Phương nghe xong gật gật đầu: "Khi còn nhỏ Viễn Bạch gầy yếu hơn so với bạn cùng lứa, ngoài trừ đứa nhỏ Tống Chiêu thì không có ai chịu chơi với nó, có vài đứa trẻ tới giờ đã lớn lên thỉnh thoảng vẫn bắt nạt nó, nhưng cũng còn may đứa nhỏ này khi còn nhỏ cái gì cũng nói với, có chuyện gì cũng không giấu diếm, bằng không không biết nó phải chịu bao nhiêu áp lực, về sau Viễn Bạch chỉ luôn chơi cùng Tống Chiêu, nếu có người bắt nạt, nó sẽ bỏ chạy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chút nhát gan, nên người khác bắt nạt nó, nó cũng không dám đánh trả.
"
Lộ Viễn Bạch khi còn nhỏ mỗi lần bị bắt nạt đều sẽ nói với Lộ Vãn Phương, trong mắt Lộ Viễn Bạch lúc đó mẹ cậu chính là anh hùng.
Mà sự tồn tại này cũng không làm Lộ Viễn Bạch thất vọng, mỗi lần Lộ Viễn Bạch bị bắt nạt trở về nhà, Lộ Vãn Phương đều sẽ đứng ra chủ trì công lý cho Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch được Lộ Vãn Phương giáo dục vô cùng tốt nên sẽ không tùy tiện đi thương tổn người khác, nhưng chính đứa nhỏ bị thương tổn, thì người mẹ là chính nghĩa duy nhất trong mắt của chúng.
Lộ Vãn Phương sẽ tới tận cửa lý luận với người đó, sẽ để người đó nhận lỗi với Lộ Viễn Bạch, con bà chưa bao giờ nghĩ tới việc bắt nạt người khác, không đáng bị đối đãi như vậy.
Lộ Vãn Phương dạy cho Lộ Viễn Bạch rất nhiều, trong đó có đạo lý mỗi người bình đẳng, không nên có ánh mắt khác thường nhìn người khác, không nên kỳ thị người khác.
Mỗi người đều có sắc thái riêng, mỗi người đều là ánh sáng của thế giới này.
Lộ Viễn Bạch ghi nhớ lời dạy của mẹ, tương lai trong cuộc sống đối đãi với ai đều là bộ mặt mỉm cười ngọt ngào, vô hình đã cứu rỗi sinh mệnh rất nhiều người.
Đoàn Dự nghe xong nhướng mày, nghe được Lộ Viễn Bạch khi còn nhỏ bởi vì nhỏ gầy thường xuyên bị bắt nạt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
"A Dự.
"
Thấy Đoàn Dự tâm tình không tốt lắm, Lộ Vãn Phương kêu lên.
Đoàn Dự nghe theo giọng nói ngẩng đầu, nhìn về phía Lộ Vãn Phương.
"Làm sao vậy, tâm tình con hình như không tốt lắm.
"
Đoàn Dự nghe xong hơi có chút mất tự nhiên lắc lắc đầu, nhưng Lộ Vãn Phương có thể nhìn ra Đoàn Dự là bởi vì nghe được Lộ Viễn Bạch khi còn nhỏ thường xuyên bị bắt nạt nên mới buồn bã như vậy.
Sau đó nhìn Đoàn Dự nói: "A Dự, con lại đây ngồi một chút.
"
Nói rồi vỗ vỗ vị trí kế bên mình, Đoàn Dự tuy không biết Lộ Vãn Phương muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo ý bà đi qua ngồi.
Lộ Vãn Phương lấy điện thoại ra: "Mẹ cho con xem hình Viễn Bạch lúc còn nhỏ.
"
Lộ Vãn Phương bắt đầu cúi đầu tìm album.
Ảnh