t câu nói của Lộ Viễn Bạch đều kích thích thần kinh Thẩm Từ Văn.
Cậu ta không muốn chấp nhận sự thật được nói ra từ miệng Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch nhìn cậu ta: "Dường như cậu muốn giữa chúng ta có những hành động thân mật hơn thế nữa.
"
Nghe xong mắt Thẩm Từ Văn dường như muốn đỏ lên: "Anh nhìn ra khi nào?"
Nhìn ra cậu ta có suy nghĩ xấu đối với cậu, nhìn ra thứ cảm tình mà người khác không nhìn thấy được.
Lộ Viễn Bạch trầm mặt không nói, nhưng trong đầu Thẩm Từ Văn điên cuồng nhớ lại.
Từ khi nào mà ánh mắt Lộ Viễn Bạch lại thành như vậy.
Hai mươi tuổi.
Hai mươi tuổi cũng là lúc Lộ Viễn Bạch lựa chọn kết hôn cùng Đoàn Dự.
Thẩm Từ Văn giống như trở nên điên cuồng, hốc mắt chuyển thành màu đỏ tươi nhìn vào Lộ Viễn Bạch.
"Năm hai mươi tuổi anh đã biết, anh biết nhưng vẫn lựa chọn kết hôn với Đoàn Dự.
"
Nói đến đây Thẩm Từ Văn thật sự không hiểu.
Giống như Lộ Viễn Bạch đã biết cậu ta có ý nghĩ xấu xa với cậu, biết cậu ta có thứ tình cảm trái pháp luật với cậu nhưng cậu vẫn chấp nhận cậu ta.
Gương mặt tuấn tú thường ngày của Thẩm Từ Văn giờ đây ngũ quan có chút vặn vẹo, thậm chí đau khổ nhìn Lộ Viễn Bạch: "Anh biết rõ tôi thích anh, tại sao còn muốn kết hôn với Đoàn Dự?"
"Tôi đã nhận sai tình cảm của bản thân, tôi không hận anh, tôi thích anh, yêu anh, tôi không phải muốn cướp đồ của anh, từ đầu tới cuối tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là anh.
"
"Tại sao anh lại không chờ tôi, anh chỉ cần chờ tôi thêm một chút, anh đợi tôi ngồi vào vị trí của Thẩm Khang Dũng tôi sẽ đem anh về bên cạnh, đến lúc đó tất cả những gì của nhà họ Thẩm, anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh, tại sao phải lựa chọn kết hôn cùng Đoàn Dự, tại sao?"
Dường như Thẩm Từ Văn vô cùng thống khổ tiến lên bắt lấy cổ áo Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta.
Tiểu thiếu gia như ánh trăng sáng kia, cậu ta ngửa đầu thò tay cũng không thể nào với tới.
Cậu ta cho rằng Lộ Viễn Bạch thích cậu ta thì sẽ có cơ hội, nhưng Đoàn Dự lại xuất hiện, Lộ Viễn Bạch không một chút do dự lựa chọn cùng người đàn ông kia ôm ấp.
Lộ Viễn Bạch nhìn Thẩm Từ Văn trước mặt.
"Tại sao tôi lại không thể lựa chọn kết hôn cùng Đoàn Dự?"
Câu hỏi ngược lại này làm Thẩm Từ Văn sửng sốt.
"Tại sao tôi phải tiếp nhận tình cảm của cậu?"
"Thẩm Từ Văn.
" Lộ Viễn Bạch kéo tay áo bị Thẩm Từ Văn nắm ra: "Tôi nghĩ cậu đã nghĩ nhiều rồi.
"
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch, Thẩm Từ Văn lập tức cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng có suy nghĩ thích cậu, cậu là con riêng của cha tôi, mẹ của cậu là người làm hại mẹ tôi, cậu cùng cha mẹ cậu đã hủy hoại cuộc sống của tôi.
"
"Từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt bên cạnh tôi, dùng danh phận là một người bạn xa lạ, suốt hơn mười mấy năm, kết quả vào ngày sinh nhật của tôi, cậu nói cậu là con riêng của cha tôi, nếu là người khác ai chẳng ghê tởm kết quả này.
"
Cái cảm giác bị lừa gạt bị giấu diếm vô cùng phẫn hận bất lực.
Cả đời này Lộ Viễn Bạch cũng không quên được.
"Cậu nói cậu có tình cảm với tôi, nhưng cậu ngẫm lại thử xem, chính bản thân cậu có ác tâm hay không.
"
"Tình cảm của cậu vi phạm pháp luật, vi phạm luân lý, cậu làm chuyện ti tiện cùng mẹ cậu, không từ thủ đoạn, kết quả vẫn còn muốn tôi tiếp nhận tình cảm của cậu, cậu không thấy nó buồn cười lắm sao?"
"Thẩm Khang Dũng là thủ phạm hủy hoại cuộc đời tôi, cậu cùng mẹ cậu đều là đồng lõa, tại sao tôi phải tiếp nhận cậu, tại sao tôi phải quay về nhà họ Thẩm, tôi hận không thể đi thật xa, cả đời này không thể nhìn thấy mặt các người mới tốt.
"
Hốc mắt Thẩm Từ Văn đỏ tươi nhìn Lộ Viễn Bạch: "Đừng nói nữa!"
Lộ Viễn Bạch: "Tại sao tôi phải chờ cậu, những thứ tâm tư! hạ lưu xấu xa kia chẳng qua chỉ có một bên tình nguyện.
"
"Đừng nói nữa!"
Thẩm Từ Văn tức giận rống to, khuôn mặt tuấn lãng vô cùng giận dữ.
Cậu ta không muốn nghe lời cự tuyệt của Lộ Viễn Bạch, những thứ này không phải thứ cậu ta muốn nghe.
"Tôi hạ lưu xấu xa, chẳng lẽ Đoàn Dự không hạ lưu xấu xa sao?"
Thẩm Từ Văn chật vật nhìn Lộ Viễn Bạch: "Anh biết Đoàn Dự là hạng người gì không? Có bao nhiêu thứ của mọi người đều bị rơi vào tay anh ta, có bao nhiêu người vì anh ta mà thân bại danh liệt, thủ đoạn của người này có bao nhiêu hung ác, anh ta tàn nhẫn đến mức nào, anh cho rằng anh ta kết hôn với anh là vì anh sao, anh chỉ là người mang tới lợi ích cho anh ta!"
Mấy năm nay Thẩm Từ Văn đi theo thẩm Khang Dũng xâm nhập vốn liếng ở bên trong, cái gì cũng đều thấy rõ nhất.
"Anh cho rằng anh ta giúp đỡ anh, cho anh nhiều thứ tốt là vì thích anh, vì yêu anh? Chẳng qua anh ta muốn mượn danh tiếng của anh để quảng bá mà thôi.
"
"Cho dù là công ty lớn cũng không thể thiếu phần quảng bá, Đoàn thị dĩ nhiên cũng cần, mà anh chỉ là con mồi, anh thì có danh tiếng mà những người trẻ tuổi không rõ sự việc, không hiểu xã hội! kia dĩ nhiên có thể thông qua anh biết tới Đoàn thị, anh cho rằng Đoàn Dự yêu anh, anh ta chỉ đang lợi dụng anh!"
"Đoàn Dự là hạng người gì, anh ta nhìn qua anh cũng chỉ vì hứng thú cái mới lạ, như những người kia không biết bên ngoài có bao nhiêu người, anh cho rằng anh ta chỉ có một mình anh, nhìn hiện tại xem, anh đã ở đây vài năm, không biết ở bên ngoài đã tìm bao nhiêu tiểu tam tiểu tứ, anh bây giờ giống như người đã bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.
"
"Lợi dụng không ngừng, lấy danh tiếng của anh để đổi được lợi ích, anh lại xem tất cả những hành động của Đoàn Dự là tình yêu, còn yêu say đắm, Đoàn Dự có yêu anh sao? Anh ta đơn giản chỉ thấy anh mới lạ nên mới tìm tới, anh ta chỉ thích làn da của anh, cởi quần áo anh chiếm hữu thân thể của anh, là nơi để anh ta phát tiết, cái kia không phải yêu, là lợi dụng, chỉ có tôi, Viễn Bạch chỉ có tôi mới thật sự yêu anh.
"
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại xem tình cảm thật sự của cậu ta giống như đồ vật ghê tởm nhìn muốn buồn nôn.
Trong lúc nhất thời tâm tình Thẩm Từ Văn kích động: "Tôi hạ lưu xấu xa, chẳng lẽ những việc Đoàn Dự làm với anh không hạ lưu xấu xa.
"
Con mắt Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt nhìn cậu ta: "Nếu không kết hôn cùng Đoàn Dự, chẳng lẽ kết hôn cùng cậu?"
Thẩm Từ Văn: "Anh! ! "
Sau đó không biết Lộ Viễn Bạch nghĩ tới điều gì đột nhiên nở nụ cười: "Anh ấy đúng là hạ lưu xấu xa giống như cậu nói.
"
"Nhưng mà" con mắt Lộ Viễn Bạch hiện lên một tia âm hiểm: "Tôi thích những hành động kia.
"
"Anh ấy lợi dụng tôi, chơi tôi thì sao? Tôi vẫn là thích anh ấy.
"
"Đúng là anh ấy không có ý tốt với tôi, nhưng tôi thích những thứ kia, anh ấy muốn ngủ tôi, muốn cởi quần áo của tôi, tất cả những thứ này đều do tôi tự nguyện, anh ấy là người đàn ông của tôi, anh ấy muốn ngủ với tôi như thế nào do anh ấy quyết định.
"
Câu nói của Lộ Viễn Bạch vang ở bên tai, dường như Thẩm Từ Văn muốn điên rồi.
Nội tâm ghen ghét muốn đạt đến đỉnh.
"Lộ Viễn Bạch anh đừng chấp mê bất ngộ! Đoàn Dự không thương anh! Anh ta chỉ muốn lợi dụng, là lợi dụng anh có hiểu không? Sau này anh ta sẽ không cần anh! Những trả giá của anh bây giờ trong mắt anh ta đây chẳng là gì cả, anh chỉ là một người giải sầu!"
"Đó cũng do tôi nguyện ý.
"
Trong lòng Lộ Viễn Bạch biết rõ tình cảm Đoàn Dự dành cho cậu, sẽ không bởi vì dăm ba câu nói của Thẩm Từ Văn đã bị châm ngòi.
"Tôi nguyện ý cởi quần áo ở trước mặt anh ấy, tôi nguyện ý để cho anh ấy chơi tôi, anh ấy có muốn chơi cũng chỉ có thể chơi một mình tôi.
"
"Không được!" Thẩm Từ Văn tiến lên níu cánh tay Lộ Viễn Bạch lại: "Anh không thể lại ở cùng Đoàn Dự, người đàn ông kia rửa não anh rồi Viễn Bạch, anh bị Đoàn Dự lừa.
"
"Anh theo tôi đi, lần này chúng ta không trở về nhà họ Thẩm, không phải anh không muốn trở về sao? Chúng ta sẽ không trở về, chúng ta đi đến nơi khác, chúng ta ra nước ngoài ai cũng không tìm được, theo tôi hai người chúng ta rời đi, tôi sẽ đối xử tốt với anh, Lộ Viễn Bạch anh tin tưởng tôi đi, anh theo tôi đi, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, mấy năm nay tôi học được không ít việc, chắc chắn sẽ không cho anh trải qua cuộc sống khổ sở.
"
"Anh theo tôi rời đi, anh vẫn sẽ là tiểu thiếu gia không lo cơm áo, anh suy nghĩ một chút Đoàn Dự nếu thật lòng yêu anh, vậy tại sao còn để cho anh làm những thứ này để kiếm sống, anh ta chỉ đang lợi dụng anh chơi anh, chỉ một mình anh tưởng thật, không nên lại chấp mê bất ngộ, anh theo tôi đi, tôi cam đoan sẽ cho anh cuộc sống vô ưu vô lo.
"
Thẩm Từ Văn càng ngày càng kích động, thậm chí còn muốn tiến lên ôm lấy Lộ Viễn Bạch.
Nhưng mà không đợi cánh tay được đặt lên vai Lộ Viễn Bạch, Thẩm Từ Văn đã cảm thấy phần bụng tê rần.
Khoảnh khắc tiếp theo cậu ta ngã xuống mặt đất nôn ra nước chua.
Lộ Viễn Bạch từ trên cao nhìn xuống, nhìn Thẩm Từ Văn nửa quỳ chật vật trên mặt đất, trong nháy mắt cảm thấy có chút buồn cười.
Buồn cười nhà họ Thẩm trăm phương ngàn kế đuổi mẹ cậu đi, đưa con riêng cùng tình nhân về nhưng bây giờ lại bất hòa, đoán chừng Lý Hàm Vi cũng không nghĩ tới con của mình lại ôm lấy tình cảm đối với cậu.
Trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch nói không ra cảm giác, muốn nói là báo ứng nhưng không trong lòng Lộ Viễn Bạch không cảm thấy vui, đối với việc Thẩm Từ Văn thích cậu, Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy chán ghét.
Nhìn xem trước kia Thẩm Từ Văn nói khoác ở trước mặt cậu mà không biết ngượng, nghĩ đến lúc trước cậu quả nhiên không nhìn lầm Lý hàm Vi cùng Thẩm Khang Dũng, không có cha mẹ dạy dỗ dĩ nhiên con trai sẽ phát ra mùi hôi.
May mắn từ nhỏ cậu đã được giáo dục tốt, tuy thiếu khuyết tình thương của cha, nhưng Lộ Vãn Phương đã dùng tất cả tình yêu để bù đắp cho Lộ Bạch Viễn
Lộ Viễn Bạch nhìn Thẩm Từ Văn: "Tôi không có tình cảm với cậu, chỉ có một bên tình nguyện sẽ không có kết quả.
"
"Tình cảm của cậu cho dù gác bỏ hận thù cũng không có ai muốn tiếp nhận, từ đầu thứ tình cảm này của cậu là lén lút, trốn ở góc phòng nhìn trộm, trong đầu có ý dâm, cậu chỉ để ý cảm thụ của mình lại bắt ép người khác tiếp nhận tình cảm của cậu, Thẩm Từ Văn cậu hãy xem lại bản thân cậu, cũng xem lại tình cảm của chính cậu.
"
"Tình cảm của cậu trong mắt tôi chính là một thứ hôi thối bỏ đi, không đáng một đồng, thậm chí nhìn một cái cũng cảm thấy chán ghét, tình cảm của cậu cùng Lý Hàm Vi, Thẩm Khang Dũng đều giống nhau, làm cho người khác ghê tởm.
"
"Cậu cùng cha mẹ cậu đều giống nhau, trên người của Thẩm Khang Dũng cùng Lý Hàm Vi có những gì cậu đều học rất tốt, vị trí thiếu gia nhà họ Thẩm không ai thích hợp hơn cậu để ngồi vào.
"
Nói xong Lộ Viễn Bạch cất bước định rời đi.
Thẩm Từ Văn thấy thế đi tới ngăn cản.
Ai ngờ Lộ Viễn Bạch lại giơ điện thoại trên tay lên, giao diện trên màn hình điện thoại di động rõ ràng là đang ghi âm.
"Cậu có muốn cho Thẩm Khang Dũng cùng Lý Hàm Vi biết rõ cậu có tâm tư xấu với tôi hay không, tốt nhất hiện tại mau cút đi.
"
Nói xong Lộ Viễn Bạch tiến lên mở cửa đi vào phòng.
Thẩm Từ Văn chật vật ngồi dưới đất, sau tiếng đóng cửa hành lang quay lại không gian yên tĩnh thật lâu.
Sau khi Lộ Viễn Bạch đi vào phòng nhẹ nhàng thở ra, thật ra ngay từ đầu Thẩm Từ Văn nói không sai, lúc trước đúng là Đoàn Dự đang lợi dụng cậu.
Nhưng cái lợi dụng này là do hai người tự nguyện đàm phán, hiệp nghị kết hôn.
Hiện tại tình cảm của Đoàn Dự đối với cậu là thật, không có bất kỳ người nào có thể nghi vấn cùng công kích.
Lúc trước hai người vì lợi ích nên làm hợp đồng hôn nhân, nhưng hiện tại Đoàn Dự thương cậu cũng là thật.
Người đàn ông cao lớn thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện ở trong đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch bỗng nhiên khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau đó đi vào phòng ngủ vốn định cầm bộ quần áo vào phòng tắm tắm rửa, nhưng vừa vào phòng ngủ bước chân Lộ Viễn Bạch bỗng dừng lại
Ánh mắt rơi vào chiếc giường đôi màu trắng, tròng mắt Lộ Viễn Bạch di chuyển, tối hôm qua người đàn ông còn ôm cậu nằm ở phía trên vuốt ve an ủi.
Mà lúc này anh đã rời đi, trước khi đi đã để lại bốn áo sơmi cùng hai áo khoác trên giường.
Sáng hôm qua khi Đoàn Dự rời đi, Lộ Viễn Bạch lựa từ trong vali hành lý của Đoàn Dự ra.
Lúc ấy Đoàn Dự đang sắp xếp hành lý, một vị sếp lớn luôn sống an nhàn lại tự mình làm công việc sắp xếp hành lý.
Lúc trước khi đến không phải do trợ lý sắp xếp cũng là dì Vương sắp xếp, người đàn ông thân ảnh cao lớn đứng ở trước vali hành lý, trong lúc nhất thời động tác vô cùng ngu ngốc.
Vị tổng tài tài khéo léo trên thương trường lúc này giống như biến thành một tên ngốc to xác, tay chân vụng về cầm quần áo bỏ vào vali, nhìn hơi lộn xộn.
Biết rõ đấy là đang sắp xếp hành lý, không biết chắc còn tưởng