Editor: ViVu
Hạ Cẩm Trình nhìn Diệu Tinh, mỗi một câu một chữ của cô đều như con dao khoét sâu vào trái tim anh.
“Diệu Tinh, em nói cái gì vậy?” Hạ Cẩm Trình đi tới. “Em có biết em nói như
vậy, anh rất đau lòng không? Em biết rõ, nhìn em khổ sở, anh sẽ càng đau đớn hơn.”
“Vậy anh biết khi nào!” Diệu Tinh hỏi. “Cẩm Trình, tại sao anh biết cũng không nói với em, có phải anh cũng muốn che giấu giúp Đường Nhã Đình.” Giọng Diệu Tinh run rẩy.
“Làm sao anh có thể
giúp cô ta ức hiếp em!” Hạ Cẩm Trình tức giận hỏi. “Diệu Tinh, biết nhau lâu như vậy, chẳng lẽ lòng của anh như thế nào, em còn không hiểu hay
sao?” Anh nâng mặt Diệu Tinh lên. “Diệu Tinh, không biết em đã nghe được những gì, nhưng… Anh đảm bảo, dù anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều vì
tốt cho em! Em hiểu chưa?”
Vì tốt cho em? Diệu Tinh từ từ ngước mắt lên.
“Diệu Tinh, trước đây anh cũng chỉ nghi ngờ những việc này mà thôi, hôm nay
anh mới biết hết mọi chuyện.” Hạ Cẩm Trình nắm lấy bả vai Diệu Tinh.
“Anh cũng đang suy nghĩ có nên nói chuyện này với em và Tiêu Lăng Phong
hay không…” Hay là, dùng bí mật kia để đổi lấy tự do cho em.
“Anh không cần nói cho anh ta biết.” Diệu Tinh lắc đầu. “Anh ta biết rồi,
cũng sẽ không làm gì cả!” Đột nhiên Diệu Tinh cười một tiếng.
“Diệu Tinh, em làm sao vậy?”
“Chuyện này, là em nghe được từ chỗ anh ta, nhưng… Anh có biết anh ta nói gì
không? Anh ta nói muốn em làm như không có chuyện gì xảy ra, anh ta nói, đều do em xui xẻo…” Diệu Tinh siết chặt nắm đấm. “Cẩm Trình, tại sao
anh ta có thể đối xử tàn nhẫn với em đến thế? Tại sao anh ta có thể tổn
thương em một cách trắng trợn như thế?”
Ngực Hạ Cẩm Trình từng
trận đau thương. Vì Tiêu Lăng Phong thị phi bất phân mà tức giận, nhưng
cũng vì chính mình không biết phải làm sao mà sầu bi. Chỉ một chuyện đơn giản thế này, Diệu Tinh đã phản ứng kịch liệt như vậy… Nếu như cô ấy
biết, mình còn có chuyện nghiêm trọng hơn gạt cô ấy, có phải cô ấy sẽ
không bao giờ để ý tới mình nữa hay không?
Đường Nhã Đình tựa vào cửa sổ, tay cô ta đè chặt ngực. Làm sao lại như vậy, tại sao? Không
phải mọi chuyện có thể xoay chuyển sao? Tại sao Tiêu Lăng Phong lại
biết, tại sao Trình Diệu Tinh lại nghe được chuyện này từ Tiêu Lăng
Phong, chẳng lẽ… Anh ta vẫn luôn điều tra chuyện này? Tay Đường Nhã Đình càng lúc càng siết chặt. Vậy mình phải đối mặt với Tiêu Lăng Phong như
thế nào đây? Anh ấy nói coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng… Anh
ta làm sao có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì cả, Tiêu Lăng Phong sẽ
không dễ dàng tha thứ cho người đã lừa gạt, lợi dụng anh ta. Nếu… Nếu
như vì vậy mà anh ta không để ý đến cô, vậy thì phải làm sao. Không,
không được, như vậy rất kinh khủng!
“Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, tuyệt đối không cho phép.” Đường Nhã Đình lẩm bẩm,
xoay người chạy đi. Không biết dùng cách gì, cô nhất định phải giữ lại
Tiêu Lăng Phong.
Tâm trạng Diệu Tinh vẫn không cách nào bình tĩnh lại được. Bên tai của cô, vẫn vang vọng câu nói của Tiêu Lăng Phong.
“Tôi chỉ muốn bảo vệ Nhã Đình, những người khác, đều không quan trọng…”
“Diệu Tinh.” Hạ Cẩm Trình nắm lấy tay cô. “Tin tưởng anh. Anh sẽ giải quyết
ổn thỏa mọi chuyện.” Nói xong, anh cẩn thận ôm lấy cô. Diệu Tinh, anh sẽ dẫn em rời khỏi đây, không có bất kỳ ai có thể ngăn cản anh…
Tiêu Lăng Phong đi ra khỏi phòng làm việc. Có một số việc, mặc dù đã biết đó là sự thật, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng Đường Nhã Đình nói ra,
ít nhất, anh cần có một lời giải thích, giải thích tại sao cô lại làm
như vậy…
Đường Nhã Đình ngồi trên giường, nhìn điện thoại vang
lên từng hồi chuông, càng lúc cô càng không có cách nào thở được, ngón
tay nắm chặt khăn trải giường.
“Bây giờ biết được rồi, không thể
chờ đợi chất vấn em sao?” Cô cười khổ.
“Tiêu Lăng Phong, anh có biết
không, em làm tất cả đều vì anh, nếu như không phải anh hay thay đổi,
không cho em cam giác an toàn, em sẽ làm ra những chuyện như vậy sao. Em cũng là phụ nữ, em cũng sẽ mềm yếu, cũng muốn sống hạnh phúc…” Đường
Nhã Đình vừa nỉ non vừa đứng dậy, cô ta đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xe
Tiêu Lăng Phong đang chạy tới, cô ta nở nụ cười, nhanh… Vẫn còn rất
nhanh…
Tiêu Lăng Phong bước vào phòng khách nhà họ Đường, thậm chí không chờ người làm đi thông báo, chạy thẳng lên lầu.
“Nhã Đình!” Anh cố gắng khắc chế lửa giận của mình, nhưng trong giọng nói
lại vẫn còn tràn đầy tức giận. “Em ra đây, anh có chuyện muốn hỏi em…”
Anh đang nói, lời nói lại dừng trên bờ môi.
Trong phòng ngủ không hề có động tĩnh của Đường Nhã Đình, trong lòng Tiêu Lăng Phong đột
nhiên căng thẳng, anh đi đến bên giường. Đường Nhã Đình đang nằm trên
sàn nhà, trong tay còn cầm con dao gọt trái cây. Mũi dao đâm sâu vào cơ
thể cô ta.
“Nhã Đình!” Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống, ôm Đường Nhã Đình vào trong ngực. “Em làm chuyện gì vậy?”
Đường Nhã Đình từ từ mở mắt. Nhìn Tiêu Lăng Phong, trong mắt dâng đầy nước mắt, nhanh chóng lăn ra ngoài.
“Lăng Phong, em… em, xin lỗi.” Cô mếu máo. Ho nhẹ một tiếng, máu tươi chảy ra khỏi khóe môi…
“Nhã Đình, tại sao, đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong khẩn cấp đè vết
thương đang chảy máu của Đường Nhã Đình. Giờ phút này, anh đã quên mất
mục đích mình tới đây. “Chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện.”
Tiêu Lăng Phong lo lắng lêu lên.
“Anh không cần lo cho em.” Đường Nhã Đình bất lực giãy giụa. “Lăng Phong, em là người phụ nữ xấu xa, anh không cần lo cho em.” Đường Nhã Đình ấm ức khóc nức nở, nhìn qua rất
giống như đang cực kỳ áy náy. “Thật xin lỗi…”
“Nhã Đình, đừng nói nữa, có chuyện gì, chúng ta nói sau. Bây giờ đi bệnh viện trước có được không?” Anh lo lắng nói, dáng vẻ yếu ớt của Đường Nhã Đình giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
“Không cần, em không muốn!” Đường
Nhã Đình lắc đầu. Diệu Tinh nói, anh đã biết… đã biết mọi chuyện đều do
em làm.” Đường Nhã Đình khóc, máu không ngừng chảy ra khỏi miệng. Cô ta
vừa khóc vừa tỏ vẻ áy náy, nhưng vẫn không quên kéo Diệu Tinh xuống
nước, cô gián tiếp nói cho Tiêu Lăng Phong biết: đây đều là Diệu Tinh
nói với em.
“Nhã Đình, em đừng suy nghĩ lung tung.” Tiêu Lăng Phong lắc đầu nói. “Chúng ta…”
“Chuyện là do em làm, thật xin lỗi, nhưng mà em không phải cố ý.” Đường Nhã
Đình tiếp tục khóc. “Lăng Phong, anh chán ghét em rồi, có đúng không, sẽ không cần em nữa có phải không?” Cô ta khóc lóc kể lể. “Anh không cần
phải lo cho em, không cần lo cho em. Anh giận em, không cần em nữa, em
sống còn ý nghĩa gì nữa.”
“Nhã Đình, đừng nói nữa, nghe lời anh,
chúng ta đi bệnh viện, có được không?” Tiêu Lăng Phong nói xong, ôm lấy
Đường Nhã Đình. Nhìn vũng máu trên mặt đất, anh cảm thấy huyệt thái
dương nhảy thình thịch. “Nhã Đình, em ngoan ngoãn thì anh sẽ không rời
đi, nghe lời nào, bây giờ chúng ta đi bệnh viện!” Anh khẽ hôn Đường Nhã
Đình, ôm cô chạy đi. Trình Diệu Tinh, em lại có thể nói với Nhã Đình,
hôm nay cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ để cả nhà em chôn cùng…
Hết chương 101