Tiêu Lăng Phong siết nắm tay thật chặt, vốn định đạp cửa đi vào, nhưng đến cuối cùng anh vẫn cố gắng đè lại sự kích động trong lòng. Hít sâu một hơi, Tiêu Lăng
Phong xoay người rời đi, cũng không để ý gì đến vết thương trên đùi. Anh sải bước bước đi cực nhanh, Trình Diệu Tinh, tôi điên rồi cho nên lúc
trước mới nghĩ muốn nói lời xin lỗi với loại phụ nữ như cô.
Diệu Tinh ngủ một giấc. Sắc trời lúc này đã tối đen. Mở
mắt ra, quả nhiên Mộ Sở đang nhìn cô."Alex, anh vẫn còn ở đây sao." Diệu Tinh ngồi dậy cười khan một tiếng.
"Chờ em tỉnh lại thì anh mới đi." Mộ Sở đứng dậy. Diệu Tinh do dự nhưng đến cuối cùng cô vẫn đưa anh ra tới cửa."Alex sức khỏe của em đã ổn định rồi, anh cũng không cần thiết phải chạy qua bên này nữa đâu."
"Biết rồi." Rất kỳ lạ là lần này anh lại không hề cự tuyệt.
Nâng cái cằm của Diệu Tinh lên, Mộ Sở ghé sát người lại đặt một nụ hôn
nhẹ nhàng, giống như chuồn chuồn lướt nước lên môi của cô. Sau đó nhanh
chóng nghiêng người bỏ đi.
Diệu Tinh, nụ hôn này, lẽ ra tôi sớm nên tặng cho em rồi mới phải. Một nụ cười không rõ nghĩa tràn ra ở bờ môi của Mộ Sở.
Diệu Tinh lo lắng thật lâu. Cô xoa xoa môi của mình, anh ta, anh ta định làm cái gì vậy?
"Trình Diệu Tinh, cô có cần thiết phải đói khát đến như vậy không?" Giọng nói
của Tiêu Lăng Phong chợt vang lên ở phía sau lưng. Sống lưng Diệu Tinh
thoáng cứng ngắc. Cô từ từ quay đầu lại, nhìn
thấy bộ mặt giễu cợt của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh chợt siết chặt quả
đấm.
" Trình Diệu Tinh! Liền coi như hai người nghĩ muốn làm gì, liệu có thể phiền hai người đừng có hành động ở trong hành lang như vậy hay không, có thể đóng kín cửa rồi làm ở trong phòng bệnh hay
không?"
"Tiêu Lăng Phong, anh nói gì vậy?" Diệu Tinh cau mày."Anh tới đây chính là vì muốn làm nhục em phải không ?"
"Trình Diệu Tinh, tại sao tôi hôn em một cái, em liền giận đến mức giống như
là tôi đã cường bạo em vậy. Vậy mà Alex hôn em, em lại cảm thấy vô cùng
thú vị." Nhớ lại hình ảnh lúc xế chiều, Tiêu Lăng Phong liền giận đến
muốn nổi điên! Hai người bọn họ, vậy mà lại cùng nhau nằm ở bệnh viện, lại cùng nhau đắp chung một cái chăn. Diệu Tinh
lại có thể ngoan ngoãn để cho hắn hôn nữa chứ!
"Anh!" Diệu
Tinh nhấc cổ tay đang bị Tiêu Lăng Phong cầm lên."Trình Diệu Tinh. Tôi
đã dễ dàng tha thứ cho em quá nhiều lần rồi có phải hay không?" Tiêu
Lăng Phong tiến tới gần Diệu Tinh."Trình Diệu Tinh, hình như em đã quên
mất thân phận của mình rồi."
"Tiêu Lăng Phong, anh nói vậy
là có ý tứ gì đây?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên hỏi lại. Cô cũng không né
tránh, mũi thở phì phò phun ở trên mặt anh:"Anh mang theo vết thương
chạy tới đây, chính là vì muốn làm nhục em phải không?"
"Tôi làm nhục em sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi."Em đã làm cái gì, chính em lại
không hiểu rõ hay sao? Hả?" Tiêu Lăng Phong giữ chặt lấy cái ót của Diệu Tinh."Trình Diệu Tinh, vậy rốt cuộc là em muốn như thế nào mới hài lòng đây."
"?"
"Tôi muốn em hãy tránh xa khỏi người
đàn ông kia một chút. Trình Diệu Tinh. Em là của tôi." Tiêu Lăng Phong
tuyên bố một câu ngang ngược.
"Em là của anh?" Diệu Tinh cười giễu cợt."Tiêu Lăng Phong, có phải anh bị bệnh hay không "
"Tôi có bệnh." Tiêu Lăng Phong cắn răng nhận lấy lời nói của Diệu Tinh.
"Trình Diệu Tinh, tôi có bệnh cho nên mới có thể đối xử như vậy với một
người phụ nữ như em!" Tiêu Lăng Phong dừng lại, có cảm giác sao? Anh tự
hỏi, mà chính bản thân anh cũng bắt đầu giễu cợt cái ý nghĩ này của
mình.
"Anh hối hận vì đã ra tay cứu em rồi hả ?" Diệu Tinh hỏi.
"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong hét to lên một tiếng. Anh gào thét vang
vọng khắp trong hành lang, khiến một số người ở trong những phòng bệnh
gần đó nhốn nháo nhô người ra ngoài nhìn ngó. Nhìn thấy một số ánh mắt
tò mò, Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh lại gần phòng bệnh hơn."Trình Diệu
Tinh, em hãy thử vấn lại lương tâm của mình đi, em nói như vậy, liệu có
phụ lòng người nào hay không?" Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hỏi, đột nhiên
trái tim anh cảm thấy thật là đau. Cô dám nói anh đã hối hận vì cứu cô,
trong khi đó, anh tình nguyện để mình chết, cũng nhất định phải bảo vệ
cho người phụ nữ này. Bây giờ mọi chuyện lại đã bị đảo ngược lại hết
thảy! Ha ha! Tiêu Lăng Phong, suy nghĩ của mày thực sự là rất nực cười.
"Trình Diệu Tinh, hành hạ tôi như vậy, em cảm thấy rất thoải mái có phải không?" Tiêu Lăng Phong cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc là người nào hành hạ người nào đây?" Diệu Tinh rút tay ra ngoài."Trong chuyện này tôi rất muốn cảm ơn anh, nhưng mà, ngoại trừ làm nhục tôi ra, anh còn muốn làm cái gì nữa? Tiêu Lăng Phong, đột
nhiên tôi rất muốn biết. Anh cứu tôi, có phải là do anh sợ rằng, nếu như tôi chết, anh liền lập tức không còn có người nào để hành hạ nữa đúng
không?" Diệu Tinh chậm rãi nói một câu, giọng nói rất nhẹ nhàng. Tuy
nhiên, nó lại giống như một lưỡi dao nhọn hoắt, cứng rắn cắm vào trái
tim của anh. "Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong tức giận hét lên:"Tôi đã từng bao giờ ép buộc
em chưa hả? Cái người phụ nữ không có lương tâm
này. Ngày đó đúng là tôi đã điên rồi cho nên mới muốn quản lý em. Được
rồi!" Tiêu Lăng Phong gật đầu."Chẳng phải là em đã nói rằng, tôi cứu em
là vì muốn hành hạ em đó sao. Trình Diệu Tinh, cái tôi muốn làm lại
không phải là vậy. Thật sự rất xin lỗi em, em đã đánh giá tôi quá cao
rồi! Được lắm, rất tốt!" Tiêu Lăng Phong gật gật đầu, đột nhiên anh kéo
Diệu Tinh qua: " Chẳng phải là em đã nói rằng, tôi cứu em là vì muốn
hành hạ em đúng không? Hay lắm." Anh cười."Em thích cái người có tên là
Alex kia? Đúng như vậy!" Anh nói xong, tay lại nắm chặc thêm mấy
phần."Tôi không cho phép em được gặp gỡ hắn nữa. Trình Diệu Tinh, thực
lực của tôi ở nhà họ Tiêu thế nào em đã từng được chứng kiến rồi. Nếu
như em lại còn hồ đồ mà ở chung một chỗ với hắn nữa, tôi liền cho hắn đi gặp Mộ Thần, để cho bọn chúng khi ở thế giới bên kia sẽ đầu thai lại
làm người một lần nữa, để xem một chút xem. Bọn họ có phải là anh em đã
bị thất lạc nhiều năm hay không."
"Tiêu Lăng Phong, tôi và
Alex không có gì hết." Diệu Tinh có một chút kích động. Chỉ biết uy
hiếp, cô hận loại cảm giác này chết đi được.
"Đúng, đúng!
Chẳng qua là hai người mới chỉ có hôn nhau mà thôi, vẫn còn chưa lên
giường với nhau!" Tiêu Lăng Phong cười lạnh. Trên mặt anh tràn đầy sự
khinh thường, nhưng ở trong lòng lại cực kỳ hận. Người phụ nữ của anh,
tại sao lại có thể tựa vào trong ngực người khác, tại sao có thể thân
mật cùng với người khác như vậy? Tại sao cô có thể nghĩ đến người khác,
mà đối với anh, cô lại luôn có ánh mắt lạnh lùng như vậy chứ!
"Tiêu Lăng Phong, tôi vừa mới cố gắng muốn để cho bản thân mình thay đổi cái
nhìn đối với anh, anh đừng có ép tôi lại hận anh." Giọng của Diệu Tinh
nhẹ nhàng, mang theo một chút bất đắc dĩ.
"Vì người đàn ông
kia mà em hận tôi?" Tiêu Lăng Phong hỏi, "Trình Diệu Tinh, ở trong lòng
em, tính mạng của tôi chỉ có vậy thôi sao, cho dù là tôi có chết, có
phải là em vẫn như cũ có thể vui đến quên trời quên đất, để nhào đến
trong ngực người kia hay không?" Bởi vì cố gắng nhẫn nhịn lại mà tay của Tiêu Lăng Phong có một chút run rẩy."Có phải là em cảm thấy, hiện tại
đức hạnh của tôi trở nên như vậy là do tôi đã tự tìm, tôi đáng đời, đúng không ?"
Trong ngực Diệu Tinh cảm thấy rất buồn bực, nhưng cô cũng không buồn lên tiếng.
"Trình Diệu Tinh, thế này là em đã ngầm thừa nhận rồi phải không?" Tiêu Lăng
Phong cắn răng, sau đó cười chua xót một tiếng, anh gật đầu."Em có thể
đi tìm hắn, Trình Diệu Tinh, mặc dù hiện tại, em muốn đi, tôi cũng sẽ
không ngăn cản em! Chỉ là tôi đây muốn nhìn xem, liệu hai người có số
được sống chung với nhau một chỗ hay không mà thôi."
"Ngoại
trừ việc uy hiếp tôi, đến tột cùng anh còn có thể làm được điều gì nữa
đây?" Diệu Tinh hỏi. Rốt cuộc là người nào nói chuyện với lương tâm ám
muội kia chứ? Tại sao anh lại đẩy toàn bộ sai lầm lên trên người của cô
như vậy?
"Chẳng phải là em đã nói rồi sao. Làm nhục em."
Tiêu Lăng Phong cười, mạnh mẽ nghiến chặt hàm răng: "Em có biết rằng cái bộ dạng ôn hoà này của em đã làm cho tôi hận biết bao nhiêu không? Hận không thể bóp chết em ngay lập tức!" Tiêu Lăng Phong ôm lấy eo của Diệu Tinh, áp chặt thân hình của cô vào thân thể của mình."Tại sao em lại có thể có dáng người như vậy chứ?" Nhìn đôi môi của Diệu Tinh, Tiêu Lăng
Phong không thể không nghĩ đến cái hôn kia của Alex. Trong nháy mắt,
anh cố gắng áp chế cơn tức giận chực bộc phát ra, cúi đầu dùng sức cắn
một cái vào trên môi Diệu Tinh. Trong nháy mắt, mùi vị ngai ngái lan
tràn ra. Tiêu Lăng Phong hung hăng liếm hôn Diệu Tinh, anh sẽ không hôn
trên môi Diệu Tinh, nơi đã có dấu vết cùng mùi vị của những người khác.
"Trình Diệu Tinh, coi như có dùng dây để trói em lại, tôi cũng không cho phép em rời khỏi tôi!"