Lisa đi ra ngoài, Diệu Tinh từ từ đứng thẳng người lên.
“Tiêu Lăng Phong, biểu hiện của tôi anh có hài lòng không?” Cô lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng Phong, nụ cười của anh ta đầy vẻ châm chọc. Diệu Tinh giận
đến thân thể phát run.
“Trình Diệu Tinh, tốt nhất cô nên thu lại
thái độ của cô cho tôi.” Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước. “Nơi này
không phải là Trình thị của ba năm trước, tôi không phải Trình Ngự, nơi
này, cũng không có Mộ Thần, sẽ không có ai dễ dàng tha thứ tính tiểu thư của cô, nếu như cô kiêu ngạo không thể xâm phạm, vậy thì biến nhanh
lên, đừng ở đây gây phiền phức cho tôi.”
“Diệu Tinh ghi nhớ lời
dạy bảo của tổng giám đốc.” Diệu Tinh ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo sợi tóc
dính trên mặt ra. “Bài học hôm nay rất tốt, tất cả mọi việc đều được anh sắp xếp từ trước!” Haizz… Diệu Tinh cười “Tổng giám đốc Tiêu, tôi cảm
ơn anh, vì dạy tôi một bài học, anh đã tốn nhiều sức lực giở trò sau
lưng, anh muốn đánh tôi, anh cũng có thể tự mình ra tay, còn phải mượn
tay người khác sao?”
“Cô đừng để tôi chê cười!” Tiêu Lăng Phong
giữ chặt cổ tay Diệu Tinh kéo về phía mình. “Sau này, nếu gây phiền toái cho tôi, Trình Diệu Tinh, tôi đảm bảo tuyệt đối mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế.” Anh ta lạnh lùng nói sát bên tai Diệu Tinh, sau đó hung hăng hôn lên môi Diệu Tinh. Khóe miệng đau đớn, Diệu Tinh hít
vào một hơi.
“Bây giờ cút ra ngoài…” Giọng nói Tiêu Lăng Phong được đè thấp lạnh đến thấu xương
“Tiêu Lăng Phong, những thứ anh cướp từ trong tay nhà họ Trình chúng tôi,
nhất định sẽ có một ngày tôi đoạt lại tất cả.” Diệu Tinh lạnh lùng nói.
“Tôi cũng sẽ để cho anh biết bị người khác ép đến đường cùng, bị người
khác giẫm đạp tôn nghiêm ở dưới chân, sẽ có mùi vị gì!”
“Tôi mong đợi ngày cô đoạt lại mọi thứ từ trong tay tôi!” Tiêu Lăng Phong cười.
“Chỉ là, khi cô còn chưa có năng lực, Trình Diệu Tinh, cô chỉ có thể bị
tôi chà đạp, bây giờ cút, ngay lập tức…”
Diệu Tinh lau nước mắt trên mặt, lạnh lùng nhìn Tiêu
Lăng Phong. Mở cửa đi ra ngoài.
“Nhìn kìa, cô ta đi ra!” Có người nhỏ giọng, nói, thoáng chốc, dù bận hay không bận, mọi người đều mượn cơ hội xem náo nhiệt.
“Sao lại thành ra thế này vậy!” Có người duyên dáng kêu to. “Thật là dọa chết người khác!”
Lisa đứng trong đám người, sau khi trang điểm lại, gương mặt cô ta không
nhìn ra chút giấu vết nào, cô ta “như không có chuyện gì xảy ra”, thật
sự là ông trời đang trêu đùa cô, rõ ràng là Lisa gây chuyện, nhưng… Bị
trừng phạt lại là cô. Diệu Tinh cười khổ, chuyện năm đó của Nhã Đình
không phải cũng giống như vậy sao! Rõ ràng là lỗi của cô ta, nhưng bị
trừng phạt lại là cô và Mộ Thần.
Diệu Tinh cúi đầu, trước ánh mắt khinh bỉ, giễu cợt, hả hê của mọi người chạy vào toilet.
Đứng trước gương, Diệu Tinh nhẹ nhàng lau vết máu ở miệng. Những sợ tóc rũ
xuống căn bản không thể che đậy gò má sưng đỏ của mình, dứt khoát, xỏa
tóc ra. Trong gương là một cô gái nhếch nhác, Diệu Tinh không biết nên
khóc hay nên cười.
“Diệu Tinh, không sao cả, nhịn một chút sẽ qua thôi, tất cả sẽ khá hơn.” Diệu Tinh ngẩng đầu lên, nước mắt từ từ làm
tầm mắt trở nên mơ hồ. “Thật mà, tất cả đều sẽ tốt.”
“Cô ít trêu
chọc Lisa sẽ tốt hơn.” Diệu Tinh vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, ngay
lập tức có giọng nói vang bên tay. Cô nhìn người ngoài cửa, nhận ra đây
là trợ lý của Tiêu Lăng Phong. “Cha của Lisa là một nhân vật rất quan
trọng, ngay cả tổng giám đốc cũng phải cho cô ta vài phần mặt mũi! Cho
nên, có đôi khi, kích động, thua thiệt sẽ là mình…”