Kể từ khi tin tức về vụ nổ súng nơi đầu đường tuôn ra, Minh thật sự
không còn thấy xuất hiện nữa. Đối với chuyện này Mộ Sở cũng không có quá nhiều để tâm đến. Dù sao đã từng cộng sự với nhau nhiều năm, đối với
Minh, anh đã quá hiểu rõ về anh ta, bất quá...
"Yên tâm đi! Lúc
đầu tạm thời lúc Minh cũng sẽ an phận một chút, về phần... Dương Nhược
Thi. Tôi sẽ phái người theo dõi cô ấy thật sát sao." Mộ Sở nhẹ nhàng gật đầu. Diệu Tinh bên kia đã có Lãnh Liệt, anh cũng có thể yên tâm được
mấy phần. "Tốt lắm, gần đây anh cũng đã cực khổ nhiều rồi, hãy đi nghỉ
ngơi một chút đi, tôi đi ra ngoài một chút!"
Mộ Sở đi ở trên
đường. Trong lúc vô tình anh nhìn thấy Diệu Tinh. Dường như cô đang suy
nghĩ điều gì đó. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Cô ngồi ở ven đường, vẫn
luôn cúi đầu. Mộ Sở nghĩ tới định tiến lên chào hỏi, nhưng mà lại nghĩ
lại, nếu đến gặp mặt nhau lại chỉ biết làm tổn thương lẫn nhau như vậy,
anh vẫn lựa chọn cứ ở xa xa mà nhìn cô như vậy. Diệu Tinh, phải đến
lúc nào thì anh mới có thể đứng ở bên cạnh em được đây.
Thiên Tuấn.
Tiêu Lăng Phong nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của Diệu Tinh, anh cũng đã có
thể đoán được chuyện gì xảy ra. Ngày hôm qua Diệu Tinh nhận được điện
thoại ở nhà. Khi trở lại cô cứ như vậy, không nói với anh một lời nào,
gọi cô đi vào đưa những thứ gì đó, cô cũng luôn là nhờ người khác giúp
một tay. Nói như vậy nhất định là Trình Ngự đã bắt đầu có sự nghi ngờ
đối với quan hệ của bọn họ rồi. Tiêu Lăng Phong khẽ thở dài một cái, thì ra là, anh thật sự nghĩ muốn cùng với Diệu Tinh, vậy thì việc anh phải
giải quyết không chỉ là phần hợp đồng kia, mà còn có cả một cửa ải của
cha mẹ Diệu Tinh nữa. Sự việc xảy ra với nhà họ Mộ, Trình Ngự vẫn luôn
cảm thấy là chuyện nhà bọn họ cửa nát nhà tan kia nhất định có liên quan đến anh. Với mối quan hệ chí cốt của hai nhà Trình Mộ, xem ra Trình Ngự căn bản sẽ không đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ.
Trình Diệu Tinh. Cũng bởi vì chuyện này mà em né tránh anh hay sao?
"Đang suy nghĩ về chuyện của Diệu Tinh phải không?" Lãnh Liệt hỏi.
Tiêu Lăng Phong cũng không phủ nhận.
"Tôi xem trước tiên chúng ta vẫn cần phải giải quyết chuyện trước mắt đi đã! Việc Lisa mất tích, anh cảm thấy đơn giản như vậy thôi sao."
"Không nhìn thấy cô ta tôi mừng rỡ vì được thanh tĩnh!" Đã bị Lisa dây dưa
nhiều năm như vậy, Tiêu Lăng Phong mệt mỏi đến cực độ. Hiện tại anh đã
có Diệu Tinh, cho nên hiện tại anh không muốn có bất kỳ sự liên quan dây dưa đối với người nào nữa!
"Nhưng mà tôi nghĩ việc cô ấy mất
tích như vậy là có ẩn tình khác, anh cũng nên cẩn thận!" Lãnh Liệt nhìn
qua Diệu Tinh một chút.
Nghe thấy những lời Lãnh Liệt nói..., trong lòng Tiêu Lăng Phong cũng cảm thấy một hồi kinh sợ.
Nghĩ lại, Lisa cũng không có liên quan gì đến anh. Những hành động của Lisa
nhất định cũng không có liên quan gì đến người của Ám Dạ bên kia. Nếu
như nói kẻ thù của nhà Lisa, ở bên ngoài cũng không nghe thấy một chút
tin tức gì hết. Như vậy, chỉ còn dư lại... Chính là - Đường Nhã đình..
Đáp án cuối cùng vừa mới nghĩ ra này đã làm cho Tiêu Lăng Phong đau
long. Anh cũng có chút không muốn tin tưởng, trong lòng anh khát vọng,
chuyện này chỉ là do mình hiểu lầm lung tung.
"Có đôi khi, không
phải là mọi chuyện cũng được như ý mình đã nghĩ đâu." Vỗ vỗ vào bả vai
Tiêu Lăng Phong mấy cái, Lãnh Liệt bổ đi ra ngoài. Anh không nghi ngờ
việc Minh sẽ ngừng nghỉ một chút. Nhưng mà đối với Dương Nhược Thi... Tư liệu của cô vẫn đều chỉ là một chút chuyện đầu đường cuối ngõ cũng
biết. Anh không thể tin những chuyện của cô gái Dương Nhược Thi kia
không thể không có người nào biết được. Nếu không cũng sẽ không có
chuyện vào ba năm trước đây cha của cô ta bị trục xuất ra khỏi nước...
Một người phụ nữ tâm cơ sâu nặng, đặt ở bên cạnh Thiếu chủ như vậy, sớm
muộn gì cũng sẽ gieo họa... Nắm chặt ngón tay lại thành quả đấm, nện một quyền vào trên vách tường, Lãnh Liệt xoải bước đi ra ngoài.
"Trình Diệu Tinh, em đi vào trong này một chút!" Tiêu Lăng Phong kéo cửa ra trực tiếp gọi.
Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong, sau đó đứng dậy. Đột nhiên
Diệu Tinh cảm thấy một hồi choáng váng, theo đó một hồi lợm giọng buồn
nôn nổi lên.
Ọe… Diệu Tinh bịt chặt lấy miệng chạy vào trong
phòng rửa tay. Sau một hồi nôn mửa, Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn
bản thân mình ở trong gương, cô lại che miệng lại. Trời ạ! Cô không nhịn được kêu lên một tiếng.
"Diệu Tinh!" Theo tiếng kêu lo lắng, Tiêu Lăng Phong đã xông tới."Em làm sao vậy?"
"Tiêu Lăng Phong, anh có tật xấu à! Nơi này là nhà vệ sinh của nữ đấy! "
"Em đã đến mức như thế này rồi, anh còn quản cái khỉ gió đây là nơi nào kia chứ!" Tiêu Lăng Phong trợn mắt: "Em làm sao vậy. Có nơi nào không thoải mái sao?" Tiêu Lăng Phong đoạt lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Diệu
Tinh.
Nhìn vẻ nóng nảy cùng lo lắng ở trong mắt Tiêu Lăng Phong,
Diệu Tinh cắn cắn đôi môi, trong lỗ mũi
một hồi chua xót. Cô tựa vào
Tiêu Lăng Phong trong ngực. Nước mắt ở đã tràn ngập trong tròng mắt của
cô.
"Em không sao, có thể là do tiêu hóa không tốt lắm!" Diệu
Tinh nói xong liền nắm thật chặc lấy vạt áo của Tiêu Lăng Phong. Trong
lòng của cô có chút sợ! Có phải là trong bụng cô thật sự đã có bảo bảo
hay không, phải cẩn thận kiểm tra lại một chút. Đã hơn hai tháng nay cô
chưa thấy cái kia tới. Theo bản năng Diệu Tinh lấy tay che bụng, làm sao cố tình vào lúc này lại có thể mang bầu được chứ! Bảo bảo, tại sao con
lại có thể xuất hiện vào lúc này đây... Diệu Tinh cắn môi thật chặt,
trong lòng cực kỳ sợ hãi...
"Diệu Tinh, bất kể có chuyện gì xảy
ra, cả hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, cho nên em không phải sợ. Anh
sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em!” Tiêu Lăng Phong chậm rãi hôn nhẹ lên trên
đầu Diệu Tinh, sau đó anh lôi kéo Diệu Tinh đi ra ngoài.
Diệu
Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong nắm chặc tay của cô, nụ cười an ổn từng chút
từng chút lan tràn ra. Câu nói “anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em” kia của
Tiêu Lăng Phong thật sự đã cho cô quá nhiều cảm giác an toàn. Tiêu Lăng
Phong, chỉ cần có những lời này của anh, em đều có thể dũng cảm, cho dù
thế nào em cũng đều có thể dũng cảm đối mặt...
Đối với chuyện cô
trở về nhà như thế nào, Diệu Tinh cũng không đề cập tới, mà Tiêu Lăng
Phong cũng không mở miệng hỏi. Lúc này cô còn không biết tìm biện pháp
giải quyết nói lại với anh, thì đúng lúc này điện thoại di động vang
lên. Diệu Tinh giật mình một cái. Nhìn thấy tên của, trong lòng của cô
có chút bận tâm. Cuộc hôn nhân của Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần, vẫn luôn
bị đau khổ bao quanh thật chặc. Tịch Mạt kẹp ở giữa Thẩm Kỳ Nhiên và Bùi Hạo Thần, tình thế không phải là khó xử, mà là không thể lựa chọn được
người yêu của chính mình. Hiện tại Tịch Mạt chỉ còn lại một mình mà
thôi, nổi thống khổ của Tịch Mạt, Diệu Tinh để ở trong mắt, nhưng không
cách nào giúp một tay được.
"Điện thoại của ai vậy?" Tiêu Lăng Phong vô ý thức hỏi một câu.
"Là của Tịch Mạt!" Diệu Tinh trả lời một câu, sau đó gần như cùng lúc vang
lên tiếng rơi xuống của cái ly ở trong tay Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh
hơi nghiêng đầu ra một chút nhìn Tiêu Lăng Phong. Anh thế nào mà tựa như mỗi lần nghe thấy chuyện của Tịch Mạt, thì phản ứng của anh cũng sẽ rất lớn như vậy. "Anh làm sao vậy?"
"A, không có chuyện gì đâu!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái."Cô ấy thế nào rồi?"
Người con gái này đã từng tiêu điều vì anh. "Không có gì!" Diệu Tinh lắc đầu
một cái. Sự thống khổ của Tịch Mạt hoàn toàn đến từ Bùi Hạo Thần, mà Bùi Hạo Thần lại là bạn tốt của Tiêu Lăng Phong: "Cô ấy chỉ có em mà
thôi..."
"Cái gì gọi là chỉ có em mà thôi!" Nghe những lời này, trong lòng Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất là khó chịu.
"Cô ấy còn có anh nữa sao?" Diệu Tinh giễu cợt.
"Cô..." Đương nhiên là có anh rồi, anh mới là người nhà của cô ấy. Tiêu Lăng
Phong giận dỗi nghĩ thầm, nhưng cuối cùng anh cũng không nói ra miệng.
Dù sao ông nội vẫn không muốn thừa nhận mối quan hệ của anh cùng với
Tịch Mạt, trong lòng của anh cũng vẫn có kháng cự. Nếu như không phải là do mẹ của Tịch Mạt, làm sao ba ba lại sẽ vứt bỏ hai mẹ con anh chứ. Tay nắm thật chặc thành quyền, Tiêu Lăng Phong xoay người đi ra ngoài. Tịch Mạt bị tổn thương như vậy, trong lòng của anh cũng không phải là không
từng thấy có sự khó chịu. Bùi Hạo Thần làm thương tổn Tịch Mạt như vậy,
cũng đã mấy lần Tiêu Lăng Phong nghĩ tới chuyện muốn ngăn cản. Nhưng mà
cái lần sai lầm đầu tiên từ bốn năm về trước kia, khẳng định anh không
còn lý do nào để lấy thân phận của anh trai bảo vệ em gái nữa...
Tâm phiền ý loạn Tiêu Lăng Phong ngồi vào trong xe, chân anh đạp lút cần ga chạy vọt ra ngoài. Theo tiếng động chói tai phá vỡ mặt đất, một âm
thanh ở trên không từ trong ga ra tầng ngầm vọng về.
"Tiêu Lăng Phong, cho dù tôi có phải xuống Địa ngục, tôi cũng nghĩ muốn có anh theo cùng..."