Diệu Tinh từ từ trượt ngồi xuống, nhìn chất lỏng màu đỏ đang chảy ra từ
bên dưới tà váy màu đen. Trong nháy mắt con ngươi Diệu Tinh liền trợn
to. Cô túm lấy thật chặc làn váy của mình, muốn mở miệng gọi Tiêu Lăng
Phong, nhưng mà khi cử động mấp máy đôi môi, cô mới phát hiện ra mình
bây giờ thực sự không cách nào phát ra âm thanh nổi nữa.
"Tiêu
Lăng Phong, trở lại..." Cô vô lực nói xong, giọng nói nhỏ bé đến mức chỉ có một mình cô nghe thấy. Cô nhìn Tiêu Lăng Phong kiên quyết tránh đi,
ngay cả việc ngoái đầu lại nhìn cũng không hề có!
Tiêu Lăng Phong thở phì phò bỏ đi, ngay cả xe đang dừng đỗ ở ven đường anh cũng không
để ý tới. Cứ nghĩ tới bộ dáng quật cường của Diệu Tinh, anh liền hận
không thể bóp vỡ cổ của cô. "Trình Diệu Tinh, tôi thật chưa từng bao giờ thấy có người phụ nữ nào lại không có lương
tâm nữ như vậy." Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm...
Nhưng
mà bước đi của anh lại từ từ chậm dần lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt
của Diệu Tinh cứ một mực hiện lên trước mắt anh. Sắc mặt của cô thật là
tệ, thân thể, cũng thật yếu ớt... Nghĩ tới những thứ này, Tiêu Lăng
Phong đột nhiên hối hận đã vứt cô lại một mình ở ven đườn như vậy, trong lòng mặc dù đang tức giận, nhưng quả thật anh vẫn không thể nào yên
lòng được. Tiêu Lăng Phong xoay người trở lại, anh quay trở về con đường cũ, trong lòng đột nhiên càng ngày càng thấy bất an...
Diệu Tinh ngồi dưới đất, không cách nào đứng lên được. Lúc Tiêu Lăng Phong chạy
trở lại, đã nhìn thấy Diệu Tinh ngồi dưới đất, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, cực kỳ thống khổ.
"Diệu Tinh!" Tiêu
Lăng Phong kêu lên một tiếng. Anh sải bước chạy thật nhanh tới bên cạnh: "Em làm sao vậy?"
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh giống như bắt
được cây cỏ cứu mạng liền túm lấy, bám thật chặc lấy cổ tay của Tiêu
Lăng Phong. Máu tươi trên tay cô dính vào trên tay Tiêu Lăng Phong: "Em
đau bụng, đau bụng..."
"Diệu Tinh!" Nhìn vết máu hiện rõ trên cổ
tay, Tiêu Lăng Phong nhịp tim liền như bị ngưng lại chậm mất một nhịp,
ngay cả hô hấp cũng như đã sắp ngưng lại: "Diệu Tinh, đừng sợ, anh sẽ
đưa em đi bệnh viện, sẽ đưa em đi bệnh viện." Tiêu Lăng Phong nói xong
liền ôm lấy Diệu Tinh, xông tới về phương hướng xe đang đậu. Làm sao đột nhiên Diệu Tinh lại bị biến thành như vậy. Nhìn Diệu Tinh đau đến mức
khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo như vậy, trái tim của Tiêu Lăng Phong
tựa như cũng nhéo lại thật chặt, vo lại ở chung một chỗ.
Bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong lo lắng quanh quẩn ở trong bệnh viện. Trên tay, trên người
của anh cũng dính đầy vết máu. Diệu Tinh mang thai, tại sao anh lại
không hề hay biết như vậy! Anh siết quả đấm thật chặc thành quyền, móng
tay trong lòng bàn tay lưu lại dấu vết thật sâu.
Rầm rầm! Cánh cử fhòng cấp cứu bị đẩy ra.
"Bác sĩ. Cô ấy như thế nào rồi?" Tiêu Lăng Phong liền nhảy tới.
"Anh làm sao lại có thể như vậy chứ. Cô ấy mang thai như vậy, anh lại còn kích động cô ấy!" Người bác sĩ trợn mắt.
"... Cô có làm sao không?" Tiêu Lăng Phong căng thẳng nhìn bác sĩ.
"May mắn là anh đã đưa tới kịp thời, đứa nhỏ không có vấn đề gì. Hiện tại
người phụ nữ khi có thai thì cảm xúc vẫn luôn rơi vào tình trạng rất
thấp. Cô ấy không thể chịu được sự kích động nữa đâu, anh biết không?"
Bác sĩ dặn dò.
"Vâng, Dạ! Tôi biết rồi!" Tiêu Lăng Phong gật đầu. Đứa nhỏ. Anh đã có con rồi...
"Đứa trẻ đã được hơn ba tháng rồi, cho nên những chuyện gì cần chú ý thì
phải nên chú ý!" Bác sĩ nói xong liền dẫn theo y tá trùng trùng điệp
điệp rời đi.
Tiêu Lăng Phong cũng không cần quan tâm đến những
lời trách cứ cùng thái độ ác liệt kia của bác sĩ. Hiện tại ở bên tai của anh chỉ có câu nói kia, Diệu Tinh mang thai, thai nhi đã được hơn ba
tháng...
Trong phòng bệnh. Tiêu Lăng Phong vẫn luôn nắm thật chặc tay của Diệu Tinh, anh nâng bàn tay của Diệu Tinh lên, áp sát vào bên
khóe miệng, hôn rồi lại hôn. Anh thế nhưng thiếu chút nữa thì đã làm cho Diệu Tinh bị sảy thai... Bàn tay của anh chậm rãi đặt ở trên bụng Diệu
Tinh.
"Diệu Tinh, thật xin lỗi." Anh nhẹ
nhàng nói: "Anh thực sự không nên chọc tức đến em như vậy, cũng không
nên vứt lại một mình em ở ven đường như thế!"
Anh thế nhưng lại
khinh suất... Đã mấy lần Diệu Tinh nôn mửa như thế, vậy mà anh cũng
không hề nhận thấy được, những dấu hiệu này có thể là cô đã mang thai.
Tiêu Lăng Phong, mày thật là đần. Ngay từ lúc Diệu Tinh bắt đầu đi giày
đế bằng, không còn để chân trần mà chạy ở trong phòng nữa, lẽ ra mày cần phải chú ý tới mới đúng! Tiêu Lăng Phong trách cứ mình đã vô tâm quá
mức.
"Diệu Tinh, may mắn là em đã không có chuyện gì!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay của Diệu Tinh.
Diệu Tinh từ từ mở mắt ra. Cô nhìn chung quanh chỉ có một mảnh màu trắng,
đột nhiên từ trên giường Diệu Tinh bật dậy như tên bắn, sau đó cô sờ sờ
lên bụng mình.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong bị cử động đột kia
của Diệu Tinh có chút bị hù dọa: "Diệu Tinh, không chuyện gì đâu, đứa
nhỏ không bị sao rồi!" Nhận ra Diệu Tinh đang lo lắng chuyện gì, Tiêu
Lăng Phong liền nói an ủi: "Diệu Tinh, thật xin lỗi." Tiêu Lăng Phong
vươn cánh tay ra, ôm lấy cô vào trong ngực mình: " Anh không nên bỏ em ở lại, không nên làm cho em phải tức giận."
Những lời nói này của Tiêu Lăng Phong đã làm cho Diệu Tinh cảm thấy trong lòng thật chua xót. Nhiệt độ trên cơ thể của Tiêu Lăng Phong rõ ràng là đang bao vây thật
chặt, nhưng mà cô vẫn cảm thấy sao lạnh quá, vẫn cảm thấy anh thật là xa xôi...
"Đứa ngốc, em mang thai tại sao không nói cho anh biết,
hả?" Tiêu Lăng Phong đưa ngón cái ra lau nước mắt cho Diệu Tinh: "Đừng
sợ, đã không có chuyện gì nữa rồi!" Anh an ủi, lại ôm lấy Diệu Tinh thật chặc một lần nữa, trên khóe miệng của anh treo một cười ngọt ngào toan
tính.
Tiêu Lăng Phong vui sướng, Diệu Tinh có thể cảm nhận được
điều này rất rõ ràng. Nhưng mà anh càng vui vẻ, Diệu Tinh lại càng cảm
thấy tuyệt đối thống khổ. Tiêu Lăng Phong, anh thật sự có cần thiết phải cao hứng đến thành như vậy hay không? Bởi vì tôi mang thai, cho nên,
anh sẽ có thể thoát khỏi tôi sớm một chút, có phải hay không?
"Diệu Tinh, chúng ta đã có con rồi, anh đã có con rồi!" Tiêu Lăng Phong hoàn
toàn đắm chìm ở trong niềm vui sướng của chính mình, không hề phát giác
ra sự khác thường của Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong cười, ôm lấy Diệu Tinh
thật chặt, tay cũng lập tức thử thăm dò, sờ sờ bụng của cô, nơi này đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ nhoi. Đó chính đứa con của anh, là đứa con của anh và Diệu Tinh...
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt của Diệu Tinh: "Diệu Tinh, em đã chịu khổ cực rồi!"
Diệu Tinh cũng không lên tiếng, cô chẳng qua là vẫn chỉ nhìn Tiêu Lăng Phong.
"Diệu Tinh, em không thấy vui sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
Tôi cũng có thể vui vẻ hay sao? Sự vui vẻ có thể nổi lên được sao? Diệu
Tinh từ từ cúi đầu. Cô hối hận, hối hận vì đã đáp ứng giúp anh sinh đứa
bé. Đây cũng là một sinh mạng mà! Tại sao có thể làm cái chuyện tính
toán như vậy được chứ? Tại sao có thể dùng sinh mệnh của đứa nhỏ để đổi
lấy tự do của mình được chứ!
Nụ cười Tiêu của Lăng Phong từ từ
biến mất. Anh tựa như đã nghĩ ra được nguyên nhân mà Diệu Tinh không
vui.
Anh đau lòng vươn người ra ôm lấy Diệu Tinh. Diệu Tinh, không nên
suy nghĩ bậy bạ như vậy. Đây chính là đứa con của chúng ta, chúng ta mới chính là người một nhà...
Bên ngoài phòng bệnh.
Đường Nhã Đình tựa người vào trên vách tường nhìn một màn ở bên trong đang diễn
ra. Âm thanh ken két phát ra từ giữa hàm răng. Nhìn Tiêu Lăng Phong vui
mừng phấn khởi bởi vì Trình Diệu Tinh đã mang thai, nhìn anh bởi vì
Trình Diệu Tinh sa sút mà sa sút theo...
"Thế nào. Nhìn thấy
người khác mang thai như vậy, cô ghen tỵ sao?" Nghe thấy một giọng nói
tràn đầy sự giễu cợt vang lên, sau lưng Đường Nhã Đình bỗng cứng đờ. Cô
ta xoay người lại, liền nhìn thấy Hạ Cẩm Trình ý cười đầy mặt. Ở hiện
trường lễ đính hôn của Thẩm Kỳ Nhiên, Đường Nhã Đình cũng vẫn luôn né
tránh anh, cũng đem hết toàn lực tránh gặp mặt anh và Tiêu Lăng Phong.
Nhưng mà bây giờ, cô ta thế nhưng chạy đến trong bệnh viện như vậy.
"Anh có cảm tưởng gì nào?" Đường Nhã Đình cau mày.
"Cô nói tôi nghĩ muốn làm gì sao?" Hạ Cẩm Trình cười khẩy một cái vẻ tà ác. Anh nhìn Đường Nhã Đình từ trên xuống dưới. Ánh mắt không e dè lưu
luyến ở trước ngực cùng trên hai chân của cô...
"Hạ Cẩm Trình, anh..." Đường Nhã Đình nổi đóa.
"Nếu như cô không sợ Tiêu Lăng Phong nghe thấy, cứ lớn tiếng mà kêu lên." Hạ Cẩm Trình thờ ơ nhún vai: "Hơn nữa, cô tránh né cái gì chứ, sờ cũng đã
sờ khắp rồi, nhìn một chút có thể như thế nào?"
"Anh thậtvô sỉ!" Đường Nhã Đình cắn răng.
"Tôi lại thích cô mắng tôi là hạ lưu hơn!" Hạ Cẩm Trình cười kéo lấy cổ tay của Đường Nhã Đình.
"Hạ Cẩm Trình, anh buông tôi ra!" Đường Nhã Đình giãy giụa, nhưng lại không dám lớn tiếng kêu lên vang vọng ra ngoài.
"Bằng không, cô hãy ngoan ngoãn đi theo tôi! Bằng không, tôi gọi Tiêu Lăng
Phong ra ngoài, để cho anh nhìn thấy cô một chút nhé... Hả?"
"Anh dám sao!" Đường Nhã Đình cắn răng.
A... Nghe thấy Đường Nhã Đình nói như vậy..., Hạ Cẩm Trình lạnh lùng cười
xùy ra một tiếng: "Đường Nhã Đình, kể từ khi mẹ tôi chết đi, tôi đây
cũng chẳng có điều gì mà không dám làm nữa rồi."
"Anh sống hay chết nào có liên quan gì với ta..."
Bốp! Âm thanh chát chúa vang lên trong không khí. Tiếng động này cực kỳ vang dội. Đường Nhã Đình kinh ngạc đến mức ngây người, cô cố nén nhịn lại sự đau đớn, nhìn Tiêu Lăng Phong ở trong phòng bệnh, chỉ sợ Tiêu Lăng
Phong sẽ đi ra ngoài này.
"A, thì ra là cô cũng biết sợ!" Hạ Cẩm
Trình vây lấy thân thể Đường Nhã Đình ở giữa vách tường và người mình.
Đường Nhã Đình khẩn trương nghe từ trong phòng bệnh truyền ra tiếng bước chân.
"Cẩm Trình, cầu xin anh không nên như vậy." Đường Nhã Đình nói cầu xin. Cô không thể để cho Tiêu Lăng Phong nhìn thấy mình và Hạ
Cẩm Trình đang dây dưa không rõ được. Nếu không, chút tình nghĩa mà cô
phải thật vất vả mới tạo dựng lên giữa mình và Tiêu Lăng Phong nhất định sẽ đứt đoạn, như vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi! "Cầu
xin anh..."
"Đường Nhã Đình, đây là cô đang cầu xin ta." Hạ Cẩm
Trình cười xấu xa, sau đó anh dắt Đường Nhã Đình nhanh chóng vọt đến chỗ khúc quanh an toàn của thang máy.
Két …
Tiêu Lăng Phong mở cửa thì đầu ra ngoài xem xét một chút. Xác định không có điều gì không đúng, anh mới xoay người đi trở về.
"Ha ha... Tiêu Lăng Phong của cô không hề cảm giác thấy được sự nguy cơ của cô đâu!" Hạ Cẩm Trình khẽ cười: "Đường Nhã Đình, làm người mà làm đến
được trình độ như vậy, cô thật sự là rất đáng buồn..."
"Anh thì
có tư cách gì mà nói tôi thật đáng buồn kia chứ?" Đường Nhã Đình hỏi
lại: "Chúng ta giống nhau là không được ba ba yêu quý, cũng không được
mẹ thương yêu... hừ!" Đường Nhã Đình cười trào phúng: "Người phụ nữ mà
anh yêu hiện tại lại yêu người đàn ông khác, lại còn mang thai con của
người đàn ông khác… Hạ Cẩm Trình, anh nói xem, có phải là chúng ta đều
thật đáng buồn giống nhau hay không?"
"Đường Nhã Đình, cô cũng
không cần phải kích động tôi như vậy đâu! Tôi đáng buồn, nhưng là buồn
cười! Tôi thừa nhận. Nhưng chỉ cần cả đời cô ấy sẽ được hạnh phúc. Cô ấy phải chịu hành hạ như vậy là đủ rồi!" Hạ Cẩm Trình nói xong liền dùng
sức lôi Đường Nhã Đình đi vào trong thang máy.
Đường Nhã Đình lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại đang ở phòng bệnh phía sau, cho nên cô không dám hét to, không dám dùng sức
giãy giụa, chỉ có thể lảo đảo nghiêng ngã đi theo sau lưng Hạ Cẩm
Trình...
"Hạ Cẩm Trình, rốt cuộc thì anh muốn làm gì. Anh buông
tay!" Ở trong bãi đỗ xe ngầm, rốt cuộc Đường Nhã Đình đã có thể lớn
tiếng nói ra rồi.
"Cũng đã đi theo tôi đi ra ngoài thế này rồi,
cũng không cần thiết phải giả mù sa mưa bày tỏ cô không tình nguyện nữa
đâu! Đường Nhã Đình. Coi như là cô có bị tôi cường bạo đi nữa, chẳng
phải là cô cũng đã kêu lên đầy dâm đãng, dục tiên dục tử như vậy là gì!"
"Hạ Cẩm Trình, anh hạ lưu!"
"Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám hô to gọi nhỏ nữa, tôi cũng không ngại
muốn cho cô biết, cái gì gọi là hạ lưu." Hạ Cẩm Trình nói xong, thô lỗ
nhét luôn Đường Nhã Đình vào trong xe.
Cộp một tiếng! Cái trán
của Đường Nhã Đình đụng vào phía trên sườn xe, rất nhanh liền sưng lên
một cục tướng: "Hạ Cẩm Trình, anh… cái người điên này!" Đường Nhã Đình
mắng to.
"Cô nói đúng, tôi chính là kẻ điên." Hạ Cẩm Trình gật
đầu: "Mẹ của cô thích giành đồ của người khác, cho nên cô cũng giống như vậy. Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám trò quỷ gì đó với tôi, tôi sẽ
không bỏ qua cho cô! Tôi bảo đảm, nếu so sánh cô sẽ còn phải trải qua sự thê thảm còn hơn mẹ cô nhiều..."
"Hạ Cẩm Trình, anh nói gì?" Đường Nhã Đình kinh hãi: "Anh đã làm gì bà ấy vậy?”
"Loại người đê tiện thì sẽ phải dùng phương pháp đê tiện để đối phó thôi!
Đường Nhã Đình. Tốt nhất là cô hãy ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu
không... Cô cũng biết rồi đó, đối với những người mà tôi không quan tâm, cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không nương tay..."