Diệu Tinh đứng một mình ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, soi rọi
lên trên cái bụng đã hơi nhô ra của cô. Từ sau khi xuất viện, Tiêu Lăng
Phong cũng không cho phép cô đi đến công ty nữa. Ở trong nhà chẳng những có người chăm sóc cô suốt hai mươi tư giờ, hơn nữa còn có bác sĩ gia
đình đúng giờ tới cửa để kiểm tra. Đối với hết thảy những cái này, Diệu
Tinh cũng không có thói quen, nhưng cô lại không thể nào không tiếp
nhận. Cũng có lúc cô cảm thấy cảm động vì sự cẩn thận này của Tiêu Lăng
Phong. Có lúc cô lại có cảm giác, hết thảy những gì anh đang làm đây,
cũng chỉ vì đứa nhỏ... hoặc vì, được ở chung một chỗ cùng Đường Nhã Đình sớm một chút.
"Diệu Tinh làm sao em lại thất thần như vậy?". Ti Khiết đặt cốc sữa tươi lên trên bàn:.."Không phải chị đã nói em cần
phải giữ vững tâm tình vui vẻ hay sao!" Ti Khiết đi qua đó đứng sóng vai cùng với Diệu Tinh. Có phải là tiểu tử ngu ngốc Tiêu Lăng Phong kia lại bắt nạt em hay không?"
Diệu Tinh quay mặt sang nhìn Ti Khiết một chút.
"Đừng buồn bã quá, để chốc nữa chị sẽ giúp em dạy dỗ tên tiểu tử ngu ngốc
này." Ti Khiết đỡ Diệu Tinh ngồi xuống: "Chỉ có điều là... Diệu Tinh,
Chị và tên tiểu tử này từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chị vẫn chưa từng thấy
tiểu tử này chưa dụng tâm đối xử với người nào như vậy đâu. Từ nhỏ đến
lớn, tên tiểu tử này ngay cả trước ông nội của mình cũng đều không chịu
cúi đầu, nhưng mà đối với em thì..."
"Ti Khiết,
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn chúng ta đừng nói đến những chuyện thế này nữa
có được hay không." Diệu Tinh xoay mặt lại nhìn Ti Khiết. Hiện tại mỗi
ngày làm bạn với cô nhiều nhất chính là người bác sĩ kiêm bạn bè thân Ti Khiết này. Đúng vậy, Tiêu Lăng Phong đối xử với cô rất tốt, kể từ khi
cô có mang đến giờ anh lại càng tốt hơn nữa, nhưng mà...
..."Chị không biết đó thôi, giữa hai người chúng ta là có hợp đồng..."
"Nhưng mà Diệu Tinh, hiện tại không giống nhau nữa rồi!" Ti Khiết lo lắng lôi
kéo tay Diệu Tinh: "Hiện tại cậu ấy rất yêu em, những chuyện kia thì
không nên căn cứ vào đó mà định đoạt được, về lý hai người nên ở chung
một chỗ, về lý cũng nên rất hạnh phúc."
"Yêu em sao?" Diệu Tinh
hỏi. Sau đó cô cười khẽ lên một tiếng: "Nhưng mà có ai mà anh ấy không
thương đâu?" Diệu Tinh nói đầy vẻ khổ sở. Anh cũng thương tất cả bạn bè
của anh ấy, có lẽ cũng yêu bạn gái trước giờ trở thành bạn bè đó sao.
"Thôi quên đi, đừng nói đến những chuyện này nữa!" Diệu Tinh lắc đầu một cái: "Ngày hôm qua khi em đi ra ngoài đã mua được một bộ quần áo trẻ
con, nhìn thật là đáng yêu, chị mau đến xem này." Diệu Tinh cố ý chuyển
sang đề tài khác.
Haiz... Ti Khiết khẽ thở dài một tiếng. Tiêu
Lăng Phong. Cậu đó, cái tên gia hỏa ngu ngốc này, người người đều nói
phụ nữ ở thời điểm mang thai luôn là người được hạnh phúc nhất, nhưng
cậu thế nào lại làm cho người phụ nữ đang mang thai con của mình buồn
bực không vui như vậy.
"À! Đúng rồi, hôm nay thế nào không thấy Joe đưa chị tới vậy?" Diệu Tinh vô ý hỏi một câu,
"... À. Anh ấy rất bận rộn!" Ti Khiết nói có phần qua quýt một chút: "Anh ấy lại không phải là trợ lý của chị... Không có lý do gì để cho anh ấy
luôn phải đưa đón chị hết."
"Nhưng mà em lại cảm thấy anh ấy cũng không đến nỗi tệ lắm đâu!" Diệu Tinh nói: ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn "Mặc
dù là con người anh ấy có hơi lạnh lùng một chút, nhưng mà... em thấy
tính tình của hai người vẫn có sự bổ trợ cho nhau được mà."
"Bổ
trợ cho nhau?" Ti Khiết cười lên một tiếng. "Bổ trợ cho nhau thì cũng
cần phải người ta yêu cầu bổ trợ cho nhau thì mới được." Ti Khiết nói
xong liền lắc đầu một cái: "Không nói đến những chuyện này nữa. Hiện tại người quan trọng nhất là chính là em, bụng của em đã lồi ra nhiều như
vậy, làm chuyện gì cũng phải chú ý một chút!"
"Chị cứ yên tâm
này, về chuyện này thì tự em sẽ chú ý!" Diệu Tinh gật đầu. Cô nghĩ đến,
không nghĩ tới, Tiêu Lăng Phong cũng dự phòng rất tốt. Đồ vật trong
phòng, tất cả những gì có hàm chứa góc cạnh gì đó cũng đều bị anh ném ra ngoài. Trong phòng tắm cũng được anh hao tâm tổn trí sửa sang lại rất
cẩn thận. "Chẳng qua là, chị Ti Khiết, em lại không sao bỏ xuống được."
Diệu Tinh khẽ vuốt ve nơi bụng.
"Tin tưởng ở chị, Lăng Phong sẽ
không làm gì gây thương tổn cho em đâu, hơn nữa cậu ấy sẽ càng không làm thương tổn đến đứa nhỏ."
Mỗi người ai cũng nói như vậy. Ngay cả
Tịch Mạt cũng nói sẽ không để cho Tiêu Lăng Phong cướp đi đứa bé này,
nhưng mà... mọi người sẽ phải bảo đảm thế nào đây? Bản thân Tiêu Lăng
Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với cô những lời tương tự, cho
dù là lừa gạt cô anh cũng hoàn toàn chưa từng nói ra.
Không có chuyện gì hết, chung quy là cuộc sống cũng không phải trở nên rất dài.
Cầm lên tay cuốn lịch ngày, Diệu Tinh nhẹ nhàng dùng bút khoang lên một
vòng màu đỏ, nhìn toàn bộ những khoanh tròn màu đỏ kia, trong lòng của
Diệu Tinh cảm thấy buồn buồn. Cô sờ sờ bụng mình, nhanh như vậy cũng đã
được bốn tháng rồi sao?
"Bảo bảo, con không cần phải sợ hãi, mẹ
sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp con đi, bất kể dù khổ cực thế nào,
mẹ cũng sẽ nuôi con lớn lên, tựa như dì Tịch Mạt của con vậy. Mỗi lần
nghe thấy dì Tịch Mạt nhắc
tới Evan dáng vẻ của dì ấy đều thật hạnh
phúc! Từ đó mẹ liền cảm thấy có thêm dũng khí nhiều hơn nữa.
Cốc cốc cốc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệu Tinh có chút nghi ngờ, ai lại đến đây lúc này
thế nhỉ? Chuyện trong nhà của Tịch Mạt hỏng bét còn đang rối loạn thành
một nùi như thế, nhất định là Tịch Mạt không có thời gian để chạy tới
nơi này rồi.
"Tại sao lâu như thế mới ra mở cửa vậy?" Diệu Tinh
ra mở cửa, thời điểm cô nhìn thấy Đường Nhã Đình, Diệu Tinh không một
chút che dấu sự chán ghét của mình, cô cau chặt hàng lông mày lại. "Mặc
dù không thích tôi, nhưng cô cũng không cần phải biểu hiện rõ ràng ra
như vậy chứ!" Đường Nhã Đình thả bao lớn bao nhỏ gì đó ở trong tay
xuống, đi tới. Nhìn cái bụng của Diệu Tinh đã nhô ra rõ rang, nơi đáy
mắt của Đường Nhã Đình thoáng xẹt qua sự chán ghét cùng ghen tỵ nồng
nặc. Tại sao cô ta lại mang thai được, tại sao cô ta có thể mang thai
đứa con của Tiêu Lăng Phong như vậy, lại còn được Tiêu Lăng Phong cưng
chìu lên đến tận trời cao, đến ngay cả người giúp việc ở bên nhà cũ họ
Tiêu cũng được điều tới nữa. Hừ! Trình Diệu Tinh, không phải là cô chỉ
đang mang thai hay sao? Cô thật sự cho là có thể mẫu bằng tử quý (*) hay sao? Đừng có nằm mơ đi! Có Đường Nhã Đình tôi ở đây, cô cho rằng cô có
thể bình tĩnh hưởng thụ hạnh phúc như vậy mãi sao? Hừ! Tôi muốn điều
khoản trong hợp đồng kia sẽ vĩnh viễn trở thành một trở ngại ngăn cách
giữa các người...
(*) Mẫu bằng tử quý (Mẫu bình tử quý): Dịch nghĩa: Mẹ vinh hiển nhờ con.
"Xem ra Lăng Phong nghĩ thật đúng là đến nơi đến chốn!” Đường Nhã Đình cười
khúc khích: " Tôi mua một chút thực phẩm dinh dưỡng cùng sách dưỡng
thai. Cô cần gì cho dù thế nào cũng có thể nói cho tôi biết, chớ nên bạc đãi con tôi."
Diệu Tinh nắm quyền thật chặc: "Đường tiểu thư.
Tôi nghĩ là cô đã nhớ lầm rồi đó. Đứa bé này là của tôi." Diệu Tinh túm
giữ làn váy thật chặc.
"Đúng thế, đứa nhỏ là do cô sinh ra. Nhưng mà... Diệu Tinh cô chớ quên rằng, cô chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi. Đứa con là của Lăng Phong, mà Lăng Phong cuối cùng vẫn còn nghĩ
muốn ở cùng với tôi. Cho nên, con của cô vẫn là con của tôi, có cái gì
khác nhau đâu chứ?" Đường Nhã Đình cười vẻ rất dịu dàng.
"Cô đi ra ngoài cho tôi, tôi không hoan nghênh cô!" Diệu Tinh chỉ về phía hướng cửa ra vào.
"Cô kích động như thế để làm cái gì?" Đường Nhã Đình nhíu mi lại đầy vẻ đắc ý: "Diệu Tinh, chúng ta đều là phụ nữ cả, cho nên tôi mới nhắc nhở cô.
Cái mà nhà họ Tiêu cần chẳng qua vẫn chỉ là một đứa bé, còn về phần
người mẹ ruột thịt của đứa bé là người nào, hay là, mẹ có phải người đã
sinh ra đứa trẻ hay không, chuyện này căn bản không quan trọng!"
"Tôi đã bảo cô đi ra ngoài!" Diệu Tinh la lớn.
"Tôi không đi ra đấy, cô có thể làm gì nào?" Đường Nhã Đình nói xong thế
nhưng lại lựa chọn ngồi xuống: "Cô có biết hay không, tất cả những gì ở
nơi này đều là do tôi lựa chọn. Nếu không phải vì đứa trẻ, cô cho rằng
tôi nguyện ý tới đây sao?" Đường Nhã Đình cười lạnh: " Cô chớ quá ngây
thơ như vậy. Bởi vì cô còn đang mang thai, cho nên mọi người mới không
chấp nhặt với cô, bằng không cô cảm thấy, với tính tình của Lăng Phong
như vậy, anh ấy sẽ đối xử nhân nhượng mọi cách đối với cô hay sao? Cô
cũng sớm làm cái chuyện thu hồi lại đi! Hiện tại cô có yêu cầu gì, cũng
tận dụng mà nói ra đi, bằng không chờ đến khi đứa trẻ ra đời, hợp đồng
đã kết thúc, cô sẽ chịu không nổi đâu! Tôi thật sự sợ đến lúc đó cô sẽ
không thể nào chịu nổi mức nước chênh lệch giữa lòng sông so với mặt
biển như vậy đâu. Cái gì mà chi phiếu chứ! Phòng ốc chứ! Tôi nghĩ cũng
chỉ vì đứa con, cho nên cũng không biết vì cái gì mà Lăng Phong cứ khắp
nơi toan tính như vậy!"
"Cô cút ra ngoài cho tôi!" Diệu Tinh dựa vào cái bàn chống đỡ cho thân thể của mình: "Cút!"
Nơi ngực của Diệu Tinh càng ngày càng phập phồng nặng nề theo nhịp hô hấp
dồn dập. Đường Nhã Đình nhìn bộ dáng kia của Diệu Tinh, cũng càng ngày
càng đắc ý: “ Cô hãy buông lỏng một chút, chớ nên kích động như vậy." Cô ta cười cười rồi đứng dậy: " Hãy chăm sóc thật tốt cho con của tôi! Có
thời gian, tôi sẽ trở lại!" Đường Nhã Đình cười cợt, liếc mắt nhìn cái
bụng của Diệu Tinh, rồi nện bước nhẹ nhàng bước đi ra bên ngoài.