Diệu Tinh vẫn luôn lo lắng đề phòng câu nói “Giúp tôi làm một việc” của Tiêu Lăng Phong, cô
vẫn đang suy đoán ý tứ trong đó. Nhưng đợi đến ngày thứ ba, cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ.
Khải hoàn.
Đây là một nhà hàng rất nổi
tiếng, Tiêu Lăng Phong sai người giúp Diệu Tinh ăn mặc tỉ mỉ, dẫn cô đi
vào phòng bao, Diệu Tinh thấp thỏm đi theo sau lưng Tiêu Lăng Phong. Cô
đoán không ra trong hồ lô anh ta bán thuốc gì. Đi vào phòng, ngay lập
tức cô nhìn thấy Hạ Cẩm Trình, còn có một người đàn ông hói đầu, mà
người này, không hề xa lạ với Diệu Tinh, Tổng giám đốc của “Trí Viễn”,
Triệu Chí Viễn. Bọn họ đã từng hợp tác lâu dài với Trình thị, đối với
người này, Diệu Tinh không hề có ấn tượng tốt, tham lam, háo sắc. Cô âm
thầm hít một hơi, Tiêu Lăng Phong, anh muốn làm gì.
Hạ Cẩm Trình
ngồi một bên, vốn dĩ đang chán muốn chết, tuy đã rời khỏi thành phố T ba năm, nhưng mà những người ở đây còn chưa có xa lạ. Người trước mặt này, nếu như không phải vì hợp đồng, anh khinh thường ăn cơm chung với ông
ta, nhưng lúc nhìn thấy Diệu Tinh, anh hoàn toàn ngây người, cô mặc một
chiếc váy màu đen, càng tôn lên thân hình duyên dáng, hấp dẫn của cô,
trong đôi mắt kia có chút bất an khó nắm bắt, làm cho cô càng nhìn càng
thấy rung động lòng người.
Tay Tiêu Lăng Phong đút trong túi
quần, thấy Hạ Cẩm Trình vẫn nhìn Diệu Tinh, một nụ cười nhạt không dễ
thấy xuất hiện trên khóe môi.
“Tổng giám đốc Triệu, Tổng giám đốc Hạ, thật xin lỗi, đã đến trễ, trước tiên tôi tự phạt một ly.” Nói xong, Tiêu Lăng Phong cầm một ly rượu trên bàn lên, uống sạch. “Để tôi giới
thiệu một chút, đây là thư ký của tôi, tiểu thư Trình Diệu Tinh.”
“Lăng Phong, thư ký của anh, ăn mặc cũng rất đặc biệt.” Hạ Cẩm Trình đứng dậy.
Diệu Tinh hơi sửng sốt, anh ta có ý gì, giễu cợt cô? Anh ta gọi Tiêu Lăng
Phong là Lăng Phong, như vậy, nói cách khác, bọn họ biết nhau.
“Tổng giám đốc Tiêu, không cần phải giới thiệu, chúng tôi đã biết nhau, đúng
không, Diệu Tinh!” Triệu Chí Viễn nhìn Diệu Tinh, đứng dậy. Cái ánh mắt
trần trụi trắng trợn đó làm toàn thân Diệu Tinh thấy khó chịu. “Quả thật Diệu Tinh càng ngày càng đẹp!” Triệu Chí Viễn khen ngợi, nghe vào tai
thì giống như trưởng bốii đang khen ngợi vãn
bối, nhưng trong mắt ông ta lại đầy vẻ thèm thuồng.
“Các người đã biết nhau thì càng dễ xử
lý!” Tiêu Lăng Phong cười. “Nếu mọi người đều quen biết, vậy thì ngồi
đi!” Tiêu Lăng Phong mở miệng. “Diệu Tinh nếu là người quen của Tổng
giám đốc Triệu, vậy thì ngồi cạnh nói chuyện với Tổng giám đốc Triệu
đi.”
Diệu Tinh nhíu mày, giờ phút này, cuối cùng cô cũng đã hiểu
rõ dụng ý của Tiêu Lăng Phong, anh ta xem cô là lợi thế buôn bán sao?
Haiz… Thư ký cuộc sống. Diệu Tinh từ từ nắm chặt nắm tay, Tiêu Lăng
Phong, thư ký cuộc sống của anh, ngay cả chuyện trên giường anh cũng
trông nom sao!
“Lại đây, Diệu Tinh ngồi đây này, chúng ta cũng đã ba năm không gặp rồi!” Triệu Chí Viễn kéo một cái ghế ở bên cạnh. Từ
mấy năm trước, khi nhìn thấy nha đầu này, ông đã có hứng thú, nhưng khi
đó, cô là thiên kim nhà họ Trình, ông không dám làm bậy, nhưng mà lần
này… Ông không muốn bỏ qua cơ hội này.
“Đúng vậy, chú Triệu!” Diệu Tinh cười khẽ. “Là hơn ba năm!”
“Ôi chao, gọi là chú sao, thật giống như tôi là một ông lão.” Triệu Chí
Viễn nói xong lại đến gần Diệu Tinh thêm mấy phân. Mùi thơm thoang
thoảng chui vào mũi ông ta, suýt chút nữa, Triệu Chí Viễn không thể
khống chế chính mình, nhưng khi nhìn đến chỗ Tiêu Lăng Phong, cũng thu
lại một chút. Mặc dù ý đồ của Tiêu Lăng Phong đã quá rõ ràng, nhưng mình cũng không nên quá nóng nảy tránh cho người khác nắm đằng cán.
“Chúng ta ăn cơm trước đi, chuyện hợp đồng, nếu đã là người quen, thì tất cả
đều dễ dàng rồi, không phải sao!” Tiêu Lăng Phong cười cười, gọi người
mang thức ăn lên. Triệu Chí Viễn thấy Tiêu Lăng Phong không có hành động gì. Lại nhìn hai chân trắng nõn của Diệu Tinh, ông ta to gan từ từ đưa
tay đến gần Diệu Tinh.