Bệnh viện bốc cháy là do bị sét đánh vào hệ thống điện, gây chập điện,
dẫn đến phát hỏa. Đã xác định bên trong vụ hỏa hoạn không có nhân viên
nào bị thương vong. Bởi vì hỏa hoạn được phát hiện kịp thời, cho nên
việc khống chế ngọn lửa cũng rất nhanh. Chỉ có điều, chẳng qua là do
điểm phát lửa ở gần với phòng tài liệu và phòng để thi thể, nên đã bị
lửa thiêu hủy nghiêm trọng, rất nhiều thi thể cũng bị đốt trụi, đến ngay cả một chút xương cũng không còn sót lại...
Diệu Tinh ngồi ở
trong phòng bệnh. Sau khi tỉnh lại, cô cũng chưa từng lên tiếng: "Diệu
Tinh, em không nên như vậy nữa có được hay không." Tiêu Lăng Phong nói
an ủi Diệu Tinh. Xương sườn của anh bị rạn nứt ra, nhưng bởi vì có quá
nhiều chuyện, cho nên anh không thể nằm trên giường nghỉ ngơi được.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong lau nước mắt cho cô.
"Tiêu Lăng Phong, anh đi đi, bằng không, có một ngày nào đó em cũng sẽ hại
chết anh mất." Diệu Tinh rốt cục mở miệng nói: "Em đã hại chết Mộ Thần
rồi, hiện tại ngay cả Liệt cũng đã chết, anh ấy vốn vô tội..." Ô ô...
"Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong vươn cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh: "Tin tưởng ở
anh, Liệt sẽ không trách em đâu! Có lẽ hiện tại anh ấy thật sự sắp phải
có cuộc sống riêng thuộc về mình rồi!" Tiêu Lăng Phong nói qua.
Diệu Tinh có chút không hiểu, anh nói như vậy là có ý gì? Liệt đã chết. Anh ấy sẽ làm thế nào để bắt đầu cuộc sống mới.
"Diệu Tinh, anh sẽ không lừa gạt em, Lãnh Liệt chết, như vậy anh ấy mới có
thể "sống lại lần nữa", bắt đầu cuộc sống mới của mình." Tiêu Lăng Phong chú trọng nói nhấn mạnh vào mấy chữ "sống lại lần nữa" kia. Lãnh Liệt,
sát thủ Lãnh Liệt của Ám Dạ sẽ không còn tồn tại nữa...
Đối với
hiện trường sự kiện nổ súng còn chưa kịp điều tra, mà thi thể của Lãnh
Liệt cũng được tuyên bố đã bị thiêu hủy ở trong vụ hỏa hoạn. Vụ án trong lúc nhất thời cũng bị treo lại, không thể nào truy xét...
Ở vùng ngoại ô thành phố T.
"Cậu nói gì?" Ông cụ Mộ từ trên ghế chợt đứng lên.
"Lão gia, Thiếu chủ đã giết Minh rồi!" Thuộc hạ run run rẩy rẩy đáp lại.
Nhiều năm qua, sự coi trọng opông cụ Mộ đối với Minh không kém gì đối
với đứa cháu trai ruột thịt còn sót lại kia. Nhưng mà... đến hôm nay... Minh lại bị giết. Hơn nữa lại còn bị chết ở trong
tay Mộ Sở. Bang quy Ám Dạ quy định rõ, làm thương tổn tới người của
mình, chính là sẽ phải bị chặt tay chân, hơn nữa, sẽ phải rời bỏ mối
quan hệ với tổ chức. Mà một khi đã rời đi khỏi Ám Dạ, cái chờ đợi bọn họ chính là sẽ bị các lộ đuổi giết...
"Nguyên nhân nào?" Ông cụ Mộ tay nắm thật chặc bắt lấy tờ báo cáo của thủ hạ.
"Theo hồi báo, Minh nghĩ muốn giết bỏ Trình Diệu Tinh, mà Lãnh đường chủ bên
trong lại ngăn trở, thời điểm nổ súng, Lãnh đường chủ bị thương, không
cứu được đã bỏ mình."
"Chính là như vậy sao?" Ông cụ Mộ khẽ híp đôi mắt lại đầy sự nguy hiểm. Trình Diệu Tinh, lại là người phụ nữ này.
"Thật ra thì... Lão gia, theo như thuộc hạ thấy, chuyện này cũng không phải
đơn giản như là bề ngoài đâu ạ. Minh và Lãnh đường chủ vẫn luôn bất hòa, liệu có phải hay không là..."
"Ai cần cậu phải nói chuyện này với tôi!" Ông cụ Mộ rống lớn một câu.
"Tài liệu nằm viện ở bệnh viện bên kia có ghi rất rõ, Lãnh đường chủ bị trúng đạn, trên đầu đạn có độc."
Hừ! Mấy người này, từng kẻ một đều có lá gan cũng thật không nhỏ. Thế nào,
cảm thấy ở bên ngoài thì tay của ta sẽ không quản được các người nữa, có phải hay không?" Ông cụ thầm nghĩ, một quyền đánh vào trên bàn. Trong
nháy mắt mặt bàn thủy tinh vang lên tiếng vỡ vụn.
"Lão gia!"
"Ta không sao!" Ông cụ Mộ giơ tay phất phất, ý bảo gã thuộc hạ kia đi ra
ngoài. Sau đó ông đi tới cửa sổ, nhìn ra khí trời âm trầm ở bên ngoài
cửa sổ. Ông cụ siết chặc ngón tay, xem ra có một số việc, thật đúng là
không thể cứ tiếp tục dung túng như vậy được nữa. Ông mở lòng bàn tay vỗ vào trên mặt thủy tinh. Trên mặt thủy tinh trong suốt cứ như vậy đã lưu lại một chưởng ấn màu đỏ máu.
A Sở, con không nên trách ông nội
lòng dạ ác độc. Ta sẽ không muốn con làm một Mộ Ngự Thiên thứ hai! Ta sẽ không cho phép người nào phản bội lại ta... Âm thanh lách cách phát từ
lòng bàn tay của ông truyền ra ngoài.
Mọi chuyện tựa như giải
quyết dễ dàng hơn so với trong tưởng tượng. Ngay cả việc cảnh sát sau
mấy lần đến hỏi thăm cũng không thấy xuất hiện nữa. Lại một án nổ sung
nữa cứ như vậy đã không giải quyết được gì.
Trong phòng ăn. Cảnh trí đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo.
Không còn Lãnh Liệt, Dương Nhược Thi và Đường Nhã Đình công khai ngồi ở cửa
sổ, hai người vừa cười nói, vừa nhìn ngoài cửa sổ. Trên mặt hai người
các cô lúc này giống như đang mỉm cười đắc ý vẻ đầy nhẹ nhõm, nhưng mà
lại cảm thấy "tàn nhẫn" đến thế!
"Mộ Sở thật sự đã giết Minh sao?" Đường Nhã Đình ngậm ống hút, trên mặt cũng không nửa điểm kinh ngạc cùng sợ hãi.
"Cái này còn có thể giả bộ
được sao." Dương Nhược Thi xem thường, "Hiện tại
trong Ám Dạ từ trên xuống dưới đều đang bàn tán nói về chuyện này. Bất
quá... Mặc dù chết, cũng là do chính anh ta. Khinh địch, tự phụ, ngay cả một người phụ nữ có thai mà cũng không thể nào giải quyết được."
"Làm sao mà thấy cậu cũng không một chút áy náy nào cả như vậy!" Đường Nhã
Đình giễu cợt, "Không nghĩ tới một người như Minh, thế nhưng sẽ bị cậu
tính toán đến bị bỏ mạng."
"Là do chính bản thân anh ta không có
tiền đồ thôi. Nào có liên quan gì đến tớ đâu?" Dương Nhược Thi xem
thường. "Ai bảo sự đố kỵ trong lòng anh ta lại nặng đến như vậy. Lớn lên ở hắc đạo, thế nhưng lại thất thủ ở trong tay một người thương nhân như vậy, cậu không cảm thấy anh như vậy là đáng đời hay sao?
"... Anh ta thật đáng thương." Đường Nhã Đình cười.
"Cậu cũng không cần ở chỗ này giả bộ thiện lương cái gì! Cậu đã làm cho Lisa kia bị phát cơn điên loạn như vậy. Lúc đầu tớ còn là quang minh chính
đại, chúng ta đều là một loại người, cậu cần gì phải biểu hiện giả mù sa mưa hay áy náy cùng tiếc hận như vậy!"
"Cho tới bây giờ cũng tớ
chưa từng nói là tớ áy náy!" Đường Nhã Đình xem thường. " Là do cô ta đã phá hủy tình cảm của tớ cùng Lăng Phong. Như vậy cô ta sẽ phải trả giá
thật lớn, chẳng qua là đáng tiếc... Cô ta bị điên rồi, không thể thưởng
thức tư vị thống khổ nó tuyệt vời như thế nào...
Chậc chậc
chậc... Dương Nhược Thi nhìn Đường Nhã Đình. Cô ta thoáng cười một chút: "Quả nhiên, lời nói vĩnh viễn không nên đắc tội với phụ nữ không hề sai một chút nào."
"Cậu liền tuyệt đối không lo lắng đơi với Mộ Sở hay sao?" Đường Nhã Đình nhìn người phụ nữ đáng sợ kia.
"Mặc dù A Sở không thương tở, ngay cả lợi dụng tớ, nhưng mà... Tớ lại thật
thương anh ấy. Tớ làm sao sẽ không lo lắng chứ. Bây giờ tớ còn có tâm tư mà ngồi ở đây ăn cơm với cậu, chính là tớ đã có mười phần nắm chặc, ông cụ Mộ kia sẽ không giải quyết đối với A Sở đâu, dù sao đây cũng là cháu ruột của ông ấy. Dù sao... Đó cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Mộ rồi, huống chi đây lại là chuyện Minh đã giết Lãnh Liệt trước, cho nên
anh ấy sẽ không việc gì đâu."
"Bởi vì chuyện này cho nên cậu cảm thấy vui vẻ sao?"
"Đúng như vậy mà cũng không phải là như vậy!" Dương Nhược Thi uống một hớp đồ uống. "Chẳng qua là so với tớ, cậu cũng nên lo lắng cho Tiêu Lăng Phong của cậu hơn. Chuyện này thế nào tất sẽ kinh động lên phía trên, dĩ
nhiên, còn có cả cậu nữa. Mộ Thần chết đi, mấy người các cậu sẽ không
thoát được sự liên quan đâu. Lần này A Sở tự tay giải quyết chuyện của
Minh, ông nội của anh ấy nhất định cũng sẽ bất mãn. Cho nên, so với tớ,
cậu nên suy nghĩ thật kỹ đi." Dương Nhược Thi lấy mấy tờ tiền giấy ở
trong ví tiền ra, hào phóng đặt ở trên bàn. "Tớ đi trước. Hôm nào gặp
lại nhau sau."
Đường Nhã Đình nhìn Dương Nhược Thi tránh đi, nụ
cười trên mặt cũng biến mất ngay sau đó, thay vào là biểu cảm tràn đầy
chán ghét. Cô cầm lấy chiếc túi của mình, đột nhiên trong dạ dày cuộn
lên một hồi nhộn nhạo. Đường Nhã Đình che miệng nhanh chóng chạy vào
phòng rửa tay.
Nôn … Đường Nhã Đình kịch liệt nôn mửa, nếu không
phải cô vịn tay vào bồn rửa tay, cô đã gần như không thể chống đỡ nổi
thân thể của mình. Một hồi nôn mửa tối trời tối đất qua đi, Đường Nhã
Đình chậm rãi ngẩng đầu lên. Lau qua khóe miệng một chút, trong lúc bất
chợt, sắc mặt cô chợt đại biến, liền lấy điện thoại di động ra liếc mắt
nhìn lịch tháng.
Đường Nhã Đình lui về phía sau một bước tựa vào
trên vách tường, không, chuyện này không thể nào... Tay của Đường Nhã
Đình vẫn giữ sẵn thật chặc ở trên bồn rửa tay. Đường Nhã Đình Lắc đầu,
nhất định chỉ là ảo giác của mình mà thôi. Là ảo giác. Chẳng qua là...
từ từ, không phải là cô đang phát run. Khóe miệng cô từ từ lộ ra nụ
cười. Tay Đường Nhã Đình chậm rãi quệt nước đọng trên miệng. Nếu như là
thật, như vậy là cô đã có thêm một lợi thế…
Trình Diệu Tinh, lần này chúng ta liền xem một chút, ai sẽ thắng ở trong trận này.