Thời điểm Tiêu Lăng Phong thất thần trở lại nhà trọ thì đêm đã khuya.
Nhưng mà điều anh không nghĩ tới chính là, khi anh mở cửa, nghênh đón
anh lại sẽ là một khoảng đen ngòm...
Xoảng! Cái chìa khóa từ
trong tay anh rơi xuống. Âm thanh loảng xoảng vang lên ở trong bầu không khí yên tĩnh như vậy nghe thật chói tai.
Anh mệt mỏi tựa người
vào trên vách tường, màu đen hắc ám che dấu sự mệt mỏi cùng tiều tụy
anh. Giật nhẹ cà vạt, Tiêu Lăng Phong đi vào trong phòng tắm. Trong
lòng, trong đầu anh đã hoàn toàn rối loạn thành một đoàn, anh cảm thấy
mình sắp bị ép đến nổi điên lên rồi.
Nước lạnh xối ào ào từ trên
đầu xuống dưới. Cái lạnh từ từ ngấm là bởi
vì lạnh, hay là bởi vì trong lòng đang đau đớn mà cả người anh run rẩy.
Anh yêu em như vậy, nhưng tại sao em lại có thể đối xử với anh như
thế... Diệu Tinh, tại sao em lại có thể như vậy...
Bóng đêm dần
dần dày đặc, Tiêu Lăng Phong từ trong phòng tắm đi ra ngoài, thì đã là
một giờ sau. Nhưng mà trong phòng thì vẫn yên tĩnh như cũ. Anh lắc lắc
đầu văng những giọt nước còn bám trên tóc ra, sau đó mệt mỏi nằm xuống
trên ghế sa lon, nhắm đôi mắt lại. Trước mắt, bên tai anh lúc này, toàn
bộ đều là đôi mắt đẫm lệ cùng giọng nói của Diệu Tinh.
"Lăng
Phong, tin tưởng em..." Tiêu Lăng Phong chợt mở mắt, giống như trong lúc bất chợt lại tỉnh táo ra vậy. Anh đứng dậy, cũng đã trễ thế này rồi,
tại sao Diệu Tinh lại vẫn chưa về đến nhà... Nghĩ đến Diệu Tinh đã gọi
điện thoại cho anh giống nổi điên lên rồi, Tiêu Lăng Phong nắm chặt tay
lại thành quyền. Tiêu Lăng Phong nhặt cái chìa khóa rơi ở trên đất lên,
xông tới về phía cửa. Nhưng mà anh còn chưa
kịp mở cửa ra, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng vặn mở khóa cửa.
Tiêu Lăng Phong lui về phía sau mấy bước, sau đó nhìn cánh cửa được chậm rãi kéo ra. Diệu Tinh nhanh chóng đi vào.
Diệu Tinh mệt mỏi đóng cửa lại. Cô không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong lại sẽ ở
nhà của bọn họ. Cô nhìn lên người đàn ông một thân nhẹ nhàng khoan khoái đang ở trước mặt mình. Cặp mắt của Diệu Tinh nhìn anh không hề chớp
mắt, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Lăng Phong như vậy, cô có chút sợ hãi.
"Đi đâu về?" Nhìn bộ dạng chật vật của Diệu Tinh, trong lòng của anh thấy
kéo đau một hồi. Nhưng mà anh vẫn có thể tiết chế được cảm xúc kích động của mình không để cho nổi lên. Mái tóc của Diệu Tinh có chút xốc xếch,
ngay cả váy áo cũng có chút bẩn thỉu. Gương mặt của cô lại càng thêm
giống như một con mèo nhỏ nhem nhuốc. Ánh mắt của cô sưng đỏ hình như là đã khóc thật lâu.
Diệu Tinh không trả lời vấn đề Tiêu Lăng Phong hỏi. Bởi vì Diệu Tinh đã đi từ chi nhánh bệnh viện Thần Vũ về nhà trọ,
có lẽ cũng bởi vì tâm tình xuống thấp. Cô đã đi từ biệt thự về tới đây,
đường đi thật sự rất xa, thân thể của cô cũng đã nặng nề, cô đã phải cố
sức không để rơi giầy trên chân, hiện tại chân của cô đã sưng lên.
"Tại sao không mở miệng, anh hỏi em đã đi đâu!" Tiêu Lăng Phong tiến lên cầm cổ tay Diệu Tinh. Anh ghét loại cảm giác trái ngược không muốn nói gì
như vậy. Chẳng lẽ chuyện đã phát sinh như vậy, thế mà cô vẫn liền không
có gì muốn nói sao!
"Ra..." Diệu Tinh nghĩ muốn nói ra lý do vì
sao mình đi như vậy, nhưng mà thời điểm há mồm ra cô mới phát hiện mình
gần như không phát ra được âm thanh nào. Diệu Tinh nở một nụ cười chua
xót, cố sức cúi người xuống. Ngay trước mặt Tiêu Lăng Phong, cô đổ thứ
gì đó trong túi ra. Bộ váy áo có chất lượng tốt, lớp vải vóc trượt qua
tay Tiêu Lăng Phong, rơi xuống trên mặt đất. Nhìn bộ váy áo trước mặt,
hô hấp của Tiêu Lăng Phong chợt bị lỡ một nhịp. Bộ váy áo này là do
Đường Nhã Đình đã mặc đi hôm ấy… Nhìn bộ váy áo, đáy lòng Tiêu Lăng
Phong chợt rơi bịch một tiếng.
Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên, cái nhìn đầy vẻ cay đắng, những giọt nước mắt trong veo từng giọt lăn xuống thánh thót, như lời nói không chấp nhận, không tha thứ cho người phản
bội. Khi Tiêu Lăng Phong phản bội thì trong lòng anh đã ôm một loại cảm
xúc như thế nào đây!
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Diệu Tinh,
Tiêu Lăng Phong thế nhưng không thể nào trả lời nổi, thậm chí anh có
chút muốn tránh né.
A... Từ trong cổ họng Diệu Tinh phát ra một
tiếng cười nho nhỏ khàn khàn nghe đầy khổ sở. Cô cởi chiếc áo khoác
xuống, trên người cô đã không biết đã bị mồ hôi ướt mấy lần, toàn thân
cô cũng dính nhơm nhớp. n Thời điểm trước khi Diệu
Tinh nhìn thấy Đường Nhã Đình, cô đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng mà... Hiện tại, cô lại không thể phát ra được tiếng nào mà
cũng không biết mình sẽ nên nói cái gì...
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Tiêu Lăng Phong mệt mỏi ngồi xuống. Nhìn bộ váy áo
rơi ở trên đất kia, anh thống khổ xoa xoa nơi huyệt Thái Dương. Tại sao
chuyện này lại xảy ra như vậy chứ? Tại sao Đường Nhã Đình lại mang thai, cô ta rõ ràng... Tại sao trên tờ kết quả kiểm tra đo lường kia lại kết
luận anh và đứa nhỏ không có quan hệ gì với nhau. Anh thương cô đến như vậy, như vậy mong đợi đứa nhỏ đến như vậy… Nếu như không phải bận rộn
thu xếp chuyện của Lãnh Liệt, thì có lẽ anh đã sớm cầu hôn với Diệu Tinh rồi. Nhưng mà bây giờ... Tựa như hết thảy đều đã thay đổi, hoàn toàn
đảo lộn, hoàn toàn thay đổi...
Diệu Tinh thay rộng bộ váy áo rộng thùng thình đi ra, nhìn Tiêu Lăng Phong, cô thế nhưng lại không biết là mình sẽ phải nói những gì nữa. Cô đã khóc đến quá lâu, cô khóc suốt dọc đường đi về tới đây. Nước mắt đang đong đầy ở
trong tròng mắt cô nhưng lại không thể chảy ra ngoài được. Cô cảm thấy
nước mắt cả đời này của mình chắc cũng đã chảy ra hết rồi!
Thời
gian an tĩnh kéo dài khiến cho bầu không khí trở nên càng như bị đè nén
thêm. Tiêu Lăng Phong xoa xoa lòng bàn tay, lòng bàn tay bị chà xát đến
mức bị đỏ bừng một mảnh, thỉnh thoảng trong không khí còn vang lên tiếng khớp xương ken két.
Diệu Tinh từ từ cúi đầu xuống, cô vẫn nhìn
vào bụng của mình. Có phải đây chính là bi kịch của những đứa trẻ nhà họ Tiêu hay không! Giống như là Tịch Mạt, đứa trẻ của cô là con cháu của
nhà họ Tiêu. Tịch Mạt cũng đã sống hai mươi mấy năm, nhưng mà cô lại
không biết thân phận của mình, cũng giống như là bảo bảo trong bụng của
cô đây. Đứa nhỏ còn chưa tới thời điểm được sinh ra trên đời, nhưng mà
vào lúc này, thân phận của nó đã lại hoàn toàn bị hủy bỏ!
" Tiêu
Lăng Phong, ngay cả một chút tin tưởng tối thiểu đối với em thôi mà anh
cũng không có hay sao?" Giọng nói của Diệu Tinh khàn khàn mang theo âm
điệu run rẩy. Cô phải thật vất vả mới khạc ra được mấy chữ này,
Trong ngực Tiêu Lăng Phong dội lên một hồi buồn bực. Anh ngẩng đầu lên nhìn
Diệu Tinh: "Em muốn anh phải làm sao bây giờ?" Tiêu Lăng Phong hỏi."
Trình Diệu Tinh, anh vốn tin tưởng em, nhưng mà... tại sao em cứ muốn
kiên trì làm kiểm tra đến hai lần như vậy? Tiêu Lăng Phong chất
vẫn:"Tại sao?"
"Để không thẹn với lương tâm!" Cổ họng của Diệu Tinh rất đau, cho nên cô chỉ trả lời đơn giản như vậy.
Ha ha... Tiêu Lăng Phong cười nhẹ: "Nhưng mà... Tại sao em muốn không thẹn với lương tâm lại đổi lấy là kết quả như vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi."
Trình Diệu Tinh, tại sao em có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy!"
"Rốt cuộc là người nào tàn nhẫn đây?" Nghe Tiêu Lăng
Phong nói như vậy, Diệu Tinh kích động đứng bật dậy hét lên một tiếng bén nhọn hô. Sau đó cô
che cổ họng, lại chậm rãi ngồi xuống: "Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại
không thể tin tưởng em chứ!"
"Anh không tin tưởng em sao?" Tiêu
Lăng Phong cười, từ từ đứng dậy, "Anh như vậy mà còn chưa đủ tin tưởng
em sao?" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nâng cái cằm của Diệu Tinh lên: "Diệu Tinh, em còn muốn anh phải tin tưởng em như thế nào nữa đây! Hả?" Anh
nhìn vào ánh mắt Diệu Tinh: "Cũng chính vì anh đã quá tin tưởng em, cho
nên mới khiến cho em bị người khác chạm vào thân thể, mới để cho em mang thai con của người khác, ở bên cạnh anh, hưởng thụ sự sủng ái của anh
như vậy!"
Thân thể Diệu Tinh có chút run lên. Cô hét lên một
tiếng tràn đầy nước mắt. Cô đã phải cố gắng khống chế bản thân lắm mới
không có để cho mình hất tay đánh cho Tiêu Lăng Phong một cái tát.
"Trình Diệu Tinh, tại sao em lại muốn phản bội anh!" Tiêu Lăng Phong thống khổ hỏi.
"Em không có!" Diệu Tinh kiên định lắc đầu.
"Em thật sự nghĩ muốn anh đi tìm Mộ Sở để trao đổi một chút hay không?" Tay của anh có chút dùng sức. "Trình Diệu Tinh, đến tột cùng em có có yêu
anh hay không?"
Diệu Tinh khẽ cười một tiếng, lúc này nói đến yêu, cô thật không thể nào nói ra nổi.
"Em do dự!" Trong lòng Tiêu Lăng Phong kéo đau một hồi: "Ở trong lòng em,
đến tột cùng, em có một chút tình yêu nào đối với anh hay không?" Tiêu
Lăng Phong từ từ nâng tay Diệu Tinh lên " hoặc là, có lẽ Mộ Sở đã nói
đúng. Hắn chính là thế thân của Mộ Thần, mà anh chỉ là người an ủi của
em mà thôi! Em muốn dùng đứa bé này để trả thù anh phải không?"
"Tiêu Lăng Phong, vậy còn anh thì sao?" Giọng nói của Diệu Tinh đã khàn đặc:
"Chẳng phải là anh cũng giống như vậy đó sao! Anh nói anh ghét sự phản
bội, nhưng mà anh lại muốn Đường Nhã Đình mang thai con của mình..."
Diệu Tinh nói xong khổ sở cười lên một tiếng.
"Anh chính là muốn
cô ta mang thai đấy, thì đã sao nào? Trình Diệu Tinh. Em là người thế
nào của anh, em có tư cách gì cai quản anh chứ?"
Tư cách? "Vâng,
em không là gì của anh hết, em chỉ là một tình nhân hợp đồng mà thôi!"
Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn vào Tiêu Lăng Phong: "Em cũng vậy, em không có tư cách gì để hỏi anh, trừ câu nói “anh yêu em”, không biết là thật
hay giả kia của anh, ngoài ra anh cũng chưa từng có một điều cam kết
nào!"
Không biết là thật hay giả! Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu
Tinh: "Em quả nhiên vẫn là một người lạnh lùng và ích kỷ!" Tiêu Lăng
Phong có chút dùng sức nắm lấy cái cằm của Diệu Tinh, sau đó chậm rãi
buông tay.
Diệu Tinh mệt mỏi tựa vào trên ghế sa lon. Đứa bé lại
máy thai một lần, nhìn vào trên bụng cũng có thể thấy rất rõ ràng. Ở dĩ
vãng, những lúc như thế này Tiêu Lăng Phong luôn luôn sẽ hưng phấn mà ôm lấy Diệu Tinh hết hôn lại hôn. Sau đó anh sẽ nói chuyện cách bụng với
đứa nhỏ… Bây giờ nghĩ lại, hết thảy đều sao mà giễu cợt đến như thế.
Tiêu Lăng Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn hai chân Diệu Tinh sưng lên:
"Em rất khổ cực đúng không?" Tiêu Lăng Phong hỏi: " Trình Diệu Tinh, em
diễn trò như vậy mà em không cảm thấy mệt hay sao? Hiện tại, chúng ta
hòa hoãn nói chuyện với nhau, một lần, anh cần em cho anh một lý do, nếu không..."
"Tiêu Lăng Phong, bằng không anh giết em đi! Anh mổ
bụng em lấy đứa bé này ra ngoài, nhìn một chút xem, đứa nhỏ nó giống như anh, hay là nó sẽ giống như Mộ Sở..."
Tiêu Lăng Phong nghe lời nói này của Diệu Tinh..., đột nhiên tay liền nắm chặt lại.
"Tiêu Lăng Phong, anh đột nhiên trở mặt như vậy có phải là bởi vì Đường Nhã
Đình đột nhiên mang thai hay không? Anh chán ghét phải tiếp tục diễn trò theo em, đúng không?" Diệu Tinh khổ sở hỏi lại. Thua thiệt cô còn ngây
ngốc ở đó, cảm thấy lời của anh là thật, lại còn bắt đầu ước mơ cuộc
sống về sau này của hai người bọn họ, tưởng tượng cảnh cả nhà ba người
của bọn họ. Thậm chí là cả tình huống bốn người bọn họ về sau này ở
chung một chỗ như thế nào… Nghĩ tới đây, Diệu Tinh cười lên một tiếng
đầy chua xót! thậm chí ngay cả tên của đứa bé là gì cô cũng đã nghĩ
xong. Nhưng mà kết quả thì sao chứ... Tiêu Lăng Phong lại chỉ vì một câu nói của người khác, liền hoài nghi cô.
"Trình Diệu Tinh, chẳng
lẽ trong lòng của em, lời của anh lại không có giá trị, không đáng tin
tưởng bằng lời nói của Đường Nhã Đình hay sao?"
"Chẳng phải là
anh cũng đã tin tưởng lời nói của Mộ Sở đó sao!" Diệu Tinh hô to. "Anh
tình nguyện tin tưởng rằng em thật sự đã phản bội anh! Tiêu Lăng Phong,
anh có biết trong lòng của em thật sự cảm thấy rất khổ sở hay không?"
"Trình Diệu Tinh, vậy còn tờ báo cáo kết quả kiểm tra kia thì sao đây?" Tiêu
Lăng Phong khom lưng tiến tới gần Diệu Tinh, cướp đi tất cả hô hấp của
cô: "Ở thời điểm trước khi em làm kiểm tra xét nghiệm lần thứ hai, anh
thật sự vẫn tin tưởng em, nhưng mà về sau lại..." Anh cười: "Anh nên hận sự quay lưng phản bội của em, hay là cảm tạ em đã nhân từ bỏ qua cho
anh đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Tại sao em và Đường Nhã Đình đều nghĩ
muốn thích mang đứa con của người khác đến nương nhờ ở trên đầu của anh như vậy? Có phải các người cảm thấy tôi rất giỏi việc trương cái mặt ra để nuôi con cho người khác hay không?"
"Cho nên, anh chính là
tình nguyện tin tưởng em đã phản bội anh, chứ cũng không muốn tin tưởng
đứa bé này là của anh sao?" Diệu Tinh gật đầu chấp nhận, đứng dậy: "Vậy
thì phải để cho thời gian chứng minh hết thảy đi!" Diệu Tinh đặt tay ở
trên bụng: "Tiêu Lăng Phong, nếu như chờ đến khi đứa nhỏ ra đời rồi,
chứng minh được rằng nó không có một chút liên quan nào đối với anh, như vậy, em để cho anh tùy ý xử trí. Còn về phần... anh hoài nghi đã bị em
phản bội... Em sợ rằng, em không có năng lực chứng minh. Bất quá... em
nghĩ rằng, anh cũng sẽ không quan tâm đến điều này, có phải hay không?
Bởi vì Nhã Đình của anh cũng đã mang thai rồi, có lẽ cũng đã được hai
tháng rồi, anh cũng không cần đến em nữa, có phải hay không...