Trong phòng bệnh, Mộ Sở muốn ngồi chờ đến khi Diệu Tinh tỉnh lại. Nhưng
không ngờ ngoài ý muốn, ông cụ Mộ đột nhiên tự mình gọi điện thoại đến,
nhưng không nói nguyên nhân vì sao, chỉ biết Mộ Sở liền vội vã rời đi.
Nhìn Mộ Sở đi ra ngoài, đáy mắt Tiêu Lăng Phong xẹt qua một nụ cười.
Mộ Sở, tôi bảo đảm đây chỉ là bắt đầu. Tiêu Lăng Phong âm thầm nắm quyền,
các người đã có thể ngấm ngầm như vậy, thì tôi đây cũng sẽ không cần
thiết phải quang minh chính đại nữa, có phải hay không...
Người
trên giường vẫn đang ngủ. Tiêu Lăng Phong
lau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Diệu
Tinh. Tựa như nghĩ đến cái gì, bỗng chốc Tiêu Lăng Phong từ từ buông tay Diệu Tinh ra.
"Tiêu Lăng Phong, tôi chính là thương anh ấy… đời này tôi cũng sẽ không quên anh ấy… tôi chưa từng có yêu anh!" Những lời nói của Diệu Tinh vọng về ở bên tai Tiêu Lăng Phong.
Bởi vì em
không hề yêu tôi, bởi vì em luôn nhớ Mộ Thần, bởi vì Mộ Thần chết là do
tôi... Cho nên, em đã mang thai đứa con của người khác đến để báo thù
tôi phải không... Tiêu Lăng Phong cười một tiếng khổ sở.
Đường
Nhã Đình đứng ở cửa nhìn một hồi. Chuyện xảy ra ở bệnh viện cô có nghe
nói nên muốn đến xem thế nào. Một khi chuyện của Mộ Thần bị nói thẳng
ra thì sẽ khiến cho sóng to gió lớn, chỉ là
cô không nghĩ tới kết quả của sự việc lại sẽ mãnh liệt như vậy. Từ
chuyện một đứa trẻ bị hoài nghi thân phận, đến chuyện cô mang thai, còn
có việc Tiêu Lăng Phong che giấu sự thực về tai nạn xe cộ kia nữa... Ha
ha, Trình Diệu Tinh, như vậy cô sẽ phải mau chóng hết đời rồi, có đúng
hay không.
Nhẹ nhàng chuyển động bước chân một cái, Đường Nhã
Đình bị đau đến cau mày. Miệng vết thương bên đùi cứng ngắc làm cho cô
đau nhói đến tận mỗi một giây thần kinh. Đường Nhã Đình cảm thấy ông
Trời cũng đang giúp cho mình. Khi nhìn thấy trên mặt đất có một mảnh
thủy tinh, Đường Nhã Đình liền mượn cơ hội lấy mảnh thủy tinh đó cứa
luôn vào trong chân mình. Nghĩ tới lúc máu chảy xuống, Đường Nhã Đình
khẽ cười một tiếng, sau đó từ từ đẩy cửa ra.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình chống đỡ lên vách tường, khẽ gọi một tiếng yếu ớt.
"Cô thức dậy làm gì!" Nhìn thấy Đường Nhã Đình đi tới, Tiêu Lăng Phong liền đi lại: "Đi về nghỉ ngơi đi, thân thể của cô còn rất suy yếu."
"Lăng Phong, em thật là sợ!" Đường Nhã Đình nghẹn ngào. "Anh ở bên em một lát có được hay không!" Cô cầu xin vẻ thật đáng thương, "Em cực kỳ sợ hãi!
Em mơ thấy đứa bé này không còn nữa rồi!" Đường Nhã Đình níu lấy ống tay áo của Tiêu Lăng Phong thật chặt, khổ sở khóc lóc: " Em cực kỳ sợ nếu
như bảo bảo sẽ bị mất đi!"
"Không nên suy nghĩ bậy bạ như vậy!" Tiêu Lăng Phong an ủi. "Diệu Tinh không phải cố ý, cô ấy sẽ không làm thương tổn đến cô."
"Nhưng mà anh rõ ràng nhìn thấy chính cô ấy đã đẩy em ra mà!" Đường Nhã Đình
kêu lên vẻ uất ức:. "Lăng Phong, trong bụng của em mới chính là đứa con
của anh, tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao anh lại có thể
dung túng người phụ nữ khác tổn thương đến đứa con của anh."
"Nhã Đình!" Tiêu Lăng Phong cố nén nhịn lại tính tình. "Tôi không đề cập tới chuyện của cô và Cẩm Trình, cũng không phải là chứng tỏ tôi không biết
gì!" Anh giương mắt lên nhìn khiến cho Đường Nhã Đình cả kinh.
"Có lẽ tôi nói những lời này rất khốn kiếp, nhưng mà... cho dù đứa trẻ kia
là của tôi, thì quan hệ của chúng ta cũng chỉ có thể là ba ba và mẹ của
nó mà thôi! Cô đã hiểu chưa?"
"Tại sao anh nhất định phải nói cho em biết những điều tàn nhẫn như vậy? Cho dù chỉ nói gạt em một chút
thôi, anh cũng không muốn sao?"
"Tôi không muốn lừa dối cô!" Tiêu Lăng Phong than nhẹ, "Tôi rõ ràng chính là một tên khốn kiếp, tôi có
cái gì đáng giá để cô yêu như vậy?"
"Bởi vì em yêu anh!" Đường Nhã Đình khóc ròng nói. "Lăng Phong, em thật sự yêu anh!"
Tiêu Lăng Phong cúi đầu. Tại sao Diệu Tinh không thương anh, tại sao cô vẫn
nhớ mãi không quên đối với Mộ Thần như vậy! Diệu Tinh, có phải là đến
một ngày nào đó khi anh vì em mà chết đi, thì em mới có thể nhớ tới anh
hay không...
Diệu Tinh bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, dấu hiệu cô đã tỉnh lại.
"Lăng Phong." Thấy Diệu Tinh muốn tỉnh lại, Đường Nhã Đình ôm lấy Tiêu Lăng
Phong. "Như vậy là đủ rồi." Cô ta dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe thấy để nói. "Chúng ta là ba mẹ của đứa trẻ." Đường Nhã Đình cười. "Lăng Phong, bất kể là em, hay là đứa nhỏ cũng sẽ hạnh phúc. Em thật sự cảm thấy mình thật may mắn."
Đứng xoay lưng về phía Diệu Tinh, cho nên Tiêu Lăng Phong không biết người trên giường đã tỉnh lại.
"Tại sao cô ngu như vậy!" Tiêu Lăng Phong hỏi. Anh cho là Đường Nhã Đình đã tha thứ cho ý nghĩ của anh.
"Em nguyện ý! Lăng Phong, vì anh, em nguyện ý làm bất cứ điều gì, cho dù là phải chết!" Đường Nhã Đình giương mắt chăm chú nhìn Tiêu Lăng Phong,
sau đó cúi đầu lập lại chiêu cũ. Cô ta để cho cái trán của mình chạm vào môi Tiêu Lăng Phong. Mà lúc này, vừa mới tỉnh lại, Diệu Tinh vừa vặn
nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ cũng vừa đúng lúc nhìn thấy
hình ảnh như vậy.
Tiếng động rất nhỏ ở trên giường đã hấp dẫn sự
chú ý của Tiêu Lăng Phong. Anh xoay người sang chỗ khác, Diệu Tinh đang
nhìn anh. Diệu Tinh không lên tiếng, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không
có biểu cảm gì.
Thế nào? Cũng bởi vì biết được sự thật chuyện của Mộ Thần cho nên cô nhận được kích thích lớn như vậy sao?
Thoáng nhẹ nhàng liếc sang Tiêu Lăng Phong thử nhìn một chút, Đường Nhã Đình
nhìn thấy Diệu Tinh đang nhìn mình, Đường Nhã Đình cố làm ra vẻ hoảng sợ trốn về phía sau lưng Tiêu Lăng Phong. Động tác tựa như theo bản năng
đi tìm kiếm sự bảo vệ đó làm cho ánh mắt của Diệu Tinh thấy đau nhói.
Diệu Tinh nhìn Đường Nhã Đình. Cô nhớ lại Đường Nhã Đình đã nói, muốn cô
mang theo đứa nhỏ này đi thật xa, nếu không cô ta sẽ bắt nạt đứa bé này, thậm chí có thể hại chết nó...
"Tiêu Lăng Phong, có phải là
nguyên tắc của anh vĩnh viễn chỉ biết nhằm vào tôi hay không?" Diệu Tinh hỏi, nhưng tựa như cũng không có ý muốn Tiêu Lăng Phong trả lời. "Cũng
bởi vì thanh mai trúc mã, cho nên cái gì cũng đều đáng giá để anh tha
thứ, mặc dù cô ta đã làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, anh cũng có thể
không để ý tới, đúng không?"
"Em đang nói nhăng nhít gì đó?" Tiêu Lăng Phong cau mày.
"Có phải là chờ đến khi có một ngày tôi bị chết ở trong tay của cô ta, thì
anh cũng sẽ giúp một tay để dọn dẹp hiện trường cho cô ta, đúng hay
không?" Diệu Tinh hỏi một câu nghe đầy sự mệt mỏi, thậm chí ngay cả việc hít thở của cô lúc này cũng có vẻ suy yếu.
"Diệu Tinh!" Đường
Nhã Đình tiến lên. "Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?" Cô ta hỏi.
"Tôi biết là cô rất hận tôi, nhưng mà tại sao cô lại có thể làm tổn
thương đến đứa nhỏ của tôi!" Đường Nhã Đình nắm lấy cổ tay của Diệu
Tinh, khí lực lớn kinh người.
"Cô buông tôi ra!" Diệu Tinh vô lực nói một câu.
"Tôi cũng đã thừa nhận sai lầm với cô rồi, không phải là tôi cố ý, nhưng tại sao cô vẫn cứ muốn hại chết đứa con của tôi. Cô có biết không, đây cơ
hội làm mẹ cuối cùng của tôi rồi!" Giọng nói của Đường Nhã Đình càng
ngày càng nhẹ hơn: "Cô cho rằng tôi cũng sẽ đối xử với con của cô như
vậy đúng không? Cô cho rằng như vậy thì Mộ Thần sẽ trở về sao?" Đường
Nhã Đình thấp giọng kích thích Diệu Tinh.
"Cô buông tôi
ra, buông tôi ra!" Diệu Tinh giùng giằng rút tay về, lúc này, Đường Nhã Đình thế
nhưng lại nhanh chóng lùi lại về phía sau.
"Nhã Đình!" Tiêu Lăng Phong tiến lên mấy bước đỡ cô ta.
"Lăng, Lăng Phong!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nhã Đình trắng bệch ra.
" Trình Diệu Tinh, có phải cô điên rồi hay không?" Tiêu Lăng Phong nhìn
cô rống giận. Sự khác thường của Diệu Tinh rốt cục đã chọc giận Tiêu
Lăng Phong một lần nữa.
"Tôi không có đẩy cô ta!" Diệu Tinh mệt mỏi giải thích.
"Cô ấy có thể tự mình ngã hay sao?"
"Có cái gì không thể kia chứ?" Diệu Tinh vén chăn lên. "Ngay cả việc bày ra tai nạn xe cộ cô ta cũng có thể làm được, thì còn có cái gì cô ta không thể làm nữa đây!”
"Em không có! Lăng Phong, em không có!" Đường Nhã Đình gấp gáp vội vàng lắc đầu.
"... Tôi đã tận mắt nhìn thấy, lại còn có thể sai được hay sao?" Biết rất rõ ràng lời nói của Diệu Tinh là có đạo lý. Nhưng mà nghĩ đến sự tuyệt
tình hôm nay của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong đã không ngần ngại chút nào, lựa chọn vô điều kiện để cho hai mắt của mình bị bịt kín, làm đồng lõa
với Đường Nhã Đình oan uổng cho Diệu Tinh.
Trình Diệu Tinh, nếu
như chỉ có làm cho em phải đau khổ thì em mới có thể nhớ đến anh, vậy
thì cứ để cho cả hai chúng ta cùng nhau đau khổ đi.
"Tiêu Lăng
Phong, tôi chỉ một chút khí lực để tiếp tục hít thở. Anh cảm thấy tôi có có khí lực để đẩy cô ta hay sao?" Diệu Tinh xuống giường. Cô suy yếu
chống đỡ vào cái bàn thân thể mới đứng vững nổi: "Anh sợ đứa bé trong
bụng của cô ta bị thương, nhưng mà tại sao anh lại nhẫn tâm đẩy tôi ra
như vậy?" Diệu Tinh thất thần hỏi. "Tôi cũng đang mang thai mà."
Trái tim Tiêu Lăng Phong hung hăng co quắp một hồi.
"Bởi vì tôi đẩy cô, cho nên cô liền đẩy Nhã Đình sao?" Tiêu Lăng Phong cố ý nói xuyên tạc ý tứ của Diệu Tinh.
"Tiêu Lăng Phong." Diệu Tinh từ từ tiến lên. "Ở trong lòng anh, tôi lại có
thể là người ti tiện đến mức không thể chịu nổi như vậy hay sao?" Diệu
Tinh hỏi. "Đúng thế đấy, tôi chính là cố ý đẩy cô ta đấy! Tiêu Lăng
Phong, là anh đã hại chết Mộ Thần của tôi, tôi muốn báo thù, tôi muốn
báo thù..." Diệu Tinh run rẩy. "Tại sao rõ ràng có nhiều sự việc xảy ra
ngoài ý muốn như vậy mà tôi lại không thể chết được chứ? Tiêu Lăng
Phong, tại sao tôi lại không thể chết được?"
"Cô thực sự muốn
chết như vậy sao?" Tiêu Lăng Phong túm chặt lấy cổ tay Diệu Tinh: "Thế
nào, cô muốn chết để đi gặp Mộ Thần phải không?" Tiêu Lăng Phong cười.
"Chớ có vọng tưởng! Trình Diệu Tinh, cho dù cô chết rồi, cô cũng là quỷ
của tôi!" Tiêu Lăng Phong ngang ngược kéo Diệu Tinh qua, thô bạo chà đạp lên làn môi của cô. Diệu Tinh không sao giãy giụa nổi, chỉ có thể bị
động chịu đựng.
"Trình Diệu Tinh, tôi đã thay đổi chủ ý rồi!"
Hơi thở của Tiêu Lăng Phong phả ra ở trên mặt Diệu Tinh. "Đứa bé này, cô nhất định phải bỏ nó đi, không phải cô đã nói nó là con của tôi hay
sao! Vậy thì tôi có quyền quyết định sự sống chết của nó, có phải hay
không?" Tiêu Lăng Phong cười, trong mắt anh tựa như đã khôi phục lại sự
khát máu cùng tàn nhẫn lúc ban đầu...
Nghe thấy những lời mà Tiêu Lăng Phong nói..., hô hấp của Diệu Tinh càng thêm dồn dập. Cô dùng hết
khí lực quăng một cái tát lên trên mặt Tiêu Lăng Phong. Một cái tát đánh xuống, khiến cho cô lảo đảo, thiếu chút nữa lại bị ngã xuống. Cánh tay
của Diệu Tinh chống đỡ trên giường bệnh.
Ừm! Diệu Tinh khó chịu
khẽ rên lên một tiếng. Tiêu Lăng Phong cả kinh, nhưng anh lại khống chế
được bước chân của mình tiến lên. Diệu Tinh thật sự không có khí lực.
Một cái tát này, thật sự trên mặt anh không hề có cảm giác bị đau. Nhưng mà... trong lòng anh, nỗi đau đớn giống như lại nhiều hơn ngàn vạn lần.
"Anh không phải là người!" Diệu Tinh giận đến phát run, hai hàm răng của cô cũng đang run rẩy.
"Cô hãy mau tỉnh lại thật tốt cho tôi đi! Trình Diệu Tinh, nếu như cô còn
dám làm điều xằng bậy, thì đừng trách tôi không khách khí!" Tiêu Lăng
Phong nói xong hất tay đi ra. Trước khi đi anh vẫn không quên nhớ kéo
theo Đường Nhã Đình. Tay của anh rất dùng sức, bóp mạnh đến mức xương
cốt tay Đường Nhã Đình đều đau nhức.
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh dùng hết khí lực hô lớn. "Anh muốn tôi phải làm thế nào thì anh mới tin tưởng tôi đây?"
"Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không tin tưởng cô nữa!" Anh dừng bước lại, hơi
nghiêng mặt, chẳng qua là, do cự ly quá xa, Diệu Tinh không nhìn thấy sự đau đớn cùng không đành lòng ở trong mắt anh. Nhìn Tiêu Lăng Phong rời
đi cũng không hề quay đầu lại như vậy, Diệu Tinh cứ nằm lỳ ở trên
giường. Vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng mình nữa sao? Ha ha... Diệu
Tinh khổ sở nhắm lại ánh mắt. Vậy thì cô còn cần phải giải thích cái gì, còn chờ đợi cái gì nữa đây. Mặc dù mấy tháng sau, cô có ôm con đến
trước mặt của anh, hết thảy cũng sẽ giống như vậy thôi, không cách nào
vãn hồi được nữa!
"Muốn tôi bỏ đứa bé này đai sao, để kiếp sau đi!"
Cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, Diệu Tinh đi ra ngoài. Anh đã không
còn tin tưởng tôi sao, vậy thì vì cái gì anh còn muốn lưu giữ lại tôi ở
bên cạnh anh? Anh muốn tôi nhìn vào thấy anh đang hạnh phúc thế nào sao? Tiêu Lăng Phong, tôi đã mất đi nhiều như vậy, kết quả chính là lại chỉ
mang tới cho anh sự hoài nghi. Cái kết quả này có phải chính là sự báo
ứng của cô hay không...
Ngày mới vừa mới sáng lên. Trong không
khí vẫn còn có một chút lạnh lẽo. Diệu Tinh mặc chiếc váy trắng, trông
giống như một hồn đi ở trong bầu không khí ẩm ướt. Cô ôm chặc lấy bụng
ve vuốt, phảng phất như muốn bảo bối trong bụng cô hiểu rõ, cảm giác như truyền hơi ấm từ bàn tay của cô.
"Bảo bảo, chúng ta về nhà nhứ, trở về nhà với ông bà ngoại thôi!"
Diệu Tinh đi từ từ. Nước mắt chảy xuống từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt
của cô. Diệu Tinh đi thất thần, cô không hề phát hiện ra, phía sau lưng
của cô có một chiếc xe con đang chạy theo cô. Khi xe dừng lại ở bên cạnh cô, chợt có hai người bước xuống, nhanh chóng nâng cô lên đưa vào trong xe. Động tác làm gọn gàng sạch sẽ, thậm chí người đi đường không ai
phát hiện ra sự khác thường. Xe liền khởi động lại lần nữa, sau đó biến
mất ở trong ánh mặt trời buổi sớm mai...