Tiếng sấm nổ ầm ầm, lỗ tai Diệu Tinh vang lên ong ong, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong,
"Anh, anh nói... cái gì?" Diệu Tinh khó khăn khạc ra mấy chữ. Mình đã nghe lầm, có phải hay không?
"Tôi nói, muốn đứa con của cô chết theo đứa con của Nhã Đình!" Tiêu Lăng
Phong ngồi xổm xuống nắm lấy cái cằm của Diệu Tinh. Trong nháy mắt,
tiếng sấm lại vang lên, chiếu sáng gương mặt trắng bệch của Diệu Tinh
cùng với sự quyết tuyệt trong mắt Tiêu Lăng Phong. Một màn này thực quen thuộc biết bao nhiêu. Giờ phút này Diệu Tinh thế nhưng có muốn khóc
cũng không thể khóc được, cô đã hoàn toàn mất đi chút sinh lực cuối cùng của mình. Cánh tay Diệu Tinh chống đỡ ở trên mặt đất, mới miễn cưỡng
trụ đỡ cho cơ thể cô không bị ngã xụi xuống.
"Hừ!" Diệu Tinh cười khổ. Làm thế nào bây giờ? Cô thật sự không biết nên nói những gì, lời
nói kia của anh mà cô đã nghe có nghĩa là bất kể đứa nhỏ này là của ai,
cũng đều phải chết? Nhưng mà, tại sao cô
lại cảm thấy... lạnh quá, trong lòng cô lạnh quá...
"Trở về đi
thôi!" Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ lên gương mặt của Diệu Tinh. "Hiện tại trời đang mưa rất to. Coi như cô không thể thông suốt lo nghĩ cho mình, thì
xin cô cũng phải suy nghĩ một chút cho đứa nhỏ ở trong bụng cô chứ!"
"Tiêu Lăng Phong, từ trước đến giờ tôi chưa từng bao giờ có ý nghĩ muốn lợi
dụng đứa nhỏ này để đổi lấy được cái gì từ trên người anh. Anh cảm thấy
tôi cần thiết phải lừa gạt anh hay sao?" Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Trận mưa to đã xối lên thông suốt cả người cô. Trên mặt cô lại càng
không thể phân định rõ chỗ nào là nước mưa, chỗ nào là nước mắt... "Muốn tôi phải làm thế nào thì anh mới có thể bỏ qua cho đứa bé này đây?"
Diệu Tinh hỏi một câu vẻ đầy bất lực. Giống như bất cứ người nào trước
khi chết vẫn cố gắng giãy giụa một chút cuối cùng. Biết rất rõ ràng là
sẽ phí công, nhưng mà vẫn như cũ, không muốn buông tha.
"Dù như
thế nào tôi cũng đều muốn sẽ không bỏ qua!" Tiêu Lăng Phong cắn răng.
Giờ phút này, không khó nhìn ra là đã có người đi tới bệnh viện. Bọn họ
muốn giết chết đứa bé này, cho nên, Diệu Tinh tin tưởng lời nói của
những người đó, cho rằng chính anh là người đã sai khiến...
Ha
ha... Còn có điều gì đáng buồn hơn so với hai người bọn họ nữa đây! Rõ
ràng luôn miệng nói là yêu lẫn nhau, nhưng mà... lại không muốn tin
tưởng lẫn nhau. Ví dụ như việc anh không tin thân phận của đứa bé này,
còn Diệu Tinh nhất định một mực nói là anh muốn giết chết đứa bé này
vậy...
"Trở về đi thôi!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong đã có vẻ
run rẩy." Trình Diệu Tinh, về sau trong cuộc sống của chúng ta,
sẽ không bao giờ còn có một chút xíu giao tiếp nào nữa..." Tiêu Lăng Phong nói xong liền hất mặt của Diệu Tinh ra, quyết
tuyệt rời đi. "Đừng tiếp tục đứng ở phía ngoài nữa, chúng ta vào nhà đi
thôi!" Tiêu Lăng Phong ôm Đường Nhã Đình xoay người, tay của anh không
ngừng dùng sức, giống như muốn bóp vỡ xương của Đường Nhã Đình ra vậy.
Đường Nhã Đình rất đau, nhưng mà cô ta vẫn cố gắng chịu đựng sự đau đớn, thuận thế tựa vào trong ngực của Tiêu Lăng Phong.
"Tiêu Lăng Phong!" Thấy Tiêu Lăng Phong tránh ra, Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên.
"Chớ nói cái gì đến cái chuyện đứa trẻ trong bụng cô chính là của tôi nữa.
Trình Diệu Tinh, cô nói chưa ngán, nhưng mà tôi nghe cũng đã ngán lắm
rồi!" Tiêu Lăng Phong nói xong, trong nháy mắt, mưa lại rơi lớn hơn.
Tiêu Lăng Phong kiên quyết xoay người bỏ đi, để một mình Diệu Tinh ở lại trong nước mưa lạnh như băng...
"Tiêu Lăng Phong!" Thấy Tiêu
Lăng Phong đã xoay đầu lại rồi nhưng cũng vẫn chưa rời đi ngay lập tức,
Diệu Tinh tiến lên kéo Tiêu Lăng Phong lại: "Anh không thể đi!" Giọng
nói của Diệu Tinh run rẩy, mang theo một chút van cầu.
"Không đi ở lại nơi này để cùng gặp mưa với cô hay sao?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi
lại: "Tôi khuyên cô cũng không cần uổng phí tâm cơ làm gì nữa!" Tiêu
Lăng Phong nói một câu tàn nhẫn, quyết tâm rút tay mình ra. "Chúng ta
vào đi thôi!" Tiêu Lăng Phong cố ý hôn nhẹ lên gương mặt Đường Nhã Đình.
Lập tức như ý muốn. Đường Nhã Đình cũng nghênh hợp cười duyên. Cho dù là
giả, nhưng cô ta cũng nghĩ muốn làm ra vẻ rất hạnh phúc..." Tiêu Lăng
Phong, rồi anh sẽ phải hối hận, tôi sẽ làm cho anh phải chịu trách nhiệm tất cả đối với những gì mà anh đã làm đối với tôi. Nếu như anh nghĩ
muốn dám làm tổn thương đến đứa nhỏ của tôi, cho dù phải chết, tôi cũng
sẽ không bỏ qua cho anh, tuyệt đối sẽ không..." Diệu Tinh lớn tiếng gào
thét.
"Cô nghĩ muốn như thế nào, đó là chuyện của cô!" Tiêu Lăng
Phong cắt đứt lời nói của Diệu Tinh sau đó xoải bước rời đi,
die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Diệu Tinh đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Lăng Phong
từng bước từng bước đi xa dần. Ha ha... những giọt nước mắt nóng bỏng
chảy qua gương mặt của cô, cảm giác nóng rực thật rõ ràng như vậy. Tiêu
Lăng Phong, anh thật sự muốn làm những chuyện tàn nhẫn như vậy thật
sao...
Tiêu Lăng Phong đi vào trong nhà. Ở phía sau cánh cửa
đóng kín, anh rút cánh tay của mình ra khỏi tay Đường Nhã Đình vẻ đầy
chán ghét.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình uất ức nỉ non. "Anh làm sao vậy?" Đường Nhã Đình biết rõ rồi còn hỏi.
"Đã không còn kịch vui để xem nữa rồi, cô còn muốn diễn trò để cho ai nhìn đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
"..." Đường Nhã Đình cúi đầu. Đúng vậy, tác dụng của cô ta bất quá cũng chỉ
là để diễn trò mà thôi. Tay níu lấy váy áo thật chặt, Đường Nhã Đình cắn răng, mỗi lần chỉ có ở trước mặt Trình Diệu Tinh, thì Tiêu Lăng Phong
mới sẽ phá lệ tỏ ra dịu dàng với cô...
"Lăng Phong, anh lợi dụng
em như vậy mà không cảm thấy tàn nhẫn hay sao?" Đường Nhã Đình hỏi. "Coi như là qua sông rút cầu, anh cũng không nên phải tuyệt tình như vậy
chứ?"
"So với sự tàn nhẫn, tôi làm sao có thể so bì mà vượt qua
cô được?" Tiêu Lăng Phong cười, "Cô cho rằng tôi thật sự không biết cô
đã làm chuyện gì đối với Lisa hay sao?" Tiêu Lăng Phong buồn cười hỏi.
Đường Nhã Đình ngẩn ra. "Tôi không muốn quan tâm đến chuyện này, là bởi vì
tôi cảm thấy chuyện này không có mối liên quan gì quá lớn đối với tôi.
Đường Nhã Đình, khi cô lần lượt bỏ qua các cơ hội mà tôi đã cho cô, thì
tôi liền đã hoàn toàn không còn ôm chút hy vọng nào đối với cô nữa rồi.
Tôi không thể trông cậy vào một chút nhân tính có thể còn tồn tại trong
cô nữa rồi!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền tiến tới gần Đường Nhã Đình.
Rầm! Đường Nhã Đình tựa người vào trên ván cửa, nhìn lại Tiêu Lăng Phong, lại là cái ánh mắt lạnh như băng kia.
"Có phải là cô đã phái người đi đến bệnh viện hay không?" Tiêu Lăng Phong
hỏi, đột nhiên anh nắm lấy cổ của Đường Nhã Đình. "Không được tiếp tục
làm những chuyện gì không nên làm nữa, nếu không..." Tay của anh chậm
rãi dùng sức. "Hừ! Không cần phải hoài nghi đối với tôi, Đường Nhã Đình
lại càng không nên tìm cách giở trò đùa bỡn bịp bợm gì thêm đối với tôi, nếu không, tôi sẽ giết cô..." Tiêu Lăng Phong nói xong, phả hơi thở
lạnh như băng lên trên mặt của Đường Nhã Đình.
Thân thể Đường Nhã Đình có chút run rẩy. Giết cô sao? Trong lòng Đường Nhã Đình đau đớn
một hồi. Tiêu Lăng Phong, rốt cục anh đã nói ra lời trong tim của mình
rồi sao? Ha ha... Nước mắt từ trong tròng mắt Đường Nhã Đình rơi xuống.
Coi như anh hận không được giết tôi, thì tôi cũng muốn Diệu Tinh của anh phải chết theo.
Ngoài cửa sổ, Diệu Tinh ngồi ở trong mưa hồi
lâu, rốt cục cô cũng đã có sức lực để đứng dậy. Diệu Tinh cười, nhưng
tiếng cười bị tắc nghẹn
lại, không phát ra được âm thanh nào. Cô nhìn
phòng ốc ở trước mắt. Tiêu Lăng Phong, tôi muốn anh sẽ phải hối hận, tôi bảo đảm. Diệu Tinh dùng sức giật chiếc giây chuyền trên cổ xuống. Tiêu
Lăng Phong, từ giờ khắc này trở đi, tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt...
"Không, giữa chúng ta tuyệt đối không có ân, nếu có bất quá chỉ là hận cũ thêm
thù mới..." Diệu Tinh lung la lung lay lảo đảo đi ra ngoài. Cơn cuồng
phong thổi ào ạt, hất những giọt mưa vỗ vào ở trên người của cô. Nước
mắt cô lăn xuống. Trên đất, còn có một mảng màu đỏ chưa kịp tản đi...
Diệu Tinh cứ lảo đảo lung la lung lay đi trên đường. Trên chiếc váy màu
trắng dính những vệt màu đỏ đẹp đẽ, sau đó từ từ lan tràn ra khắp trên
váy ướt đẫm... Mãi cho đến lúc, những giọt màu đỏ đó theo tà váy ướt nhỏ giọt xuống, bắt đầu phát ra những giọt màu đỏ nhàn nhạt...
Tiêu
Lăng Phong ở trong phòng khách tâm phiền ý loạn, phát tiết hết những tức giận trong lòng. Tiếng cười nói thê lương của Diệu Tinh thỉnh thoảng
lại vọng về ở bên tai anh. Đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất bất
an, anh nắm lấy chùm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Sắc trời càng ngày càng đậm, tiếng sấm cũng càng ngày càng phát ra vang dội. Tiêu Lăng
Phong chậm rãi đi tới trong sân, ở dưới một gốc cây anh nhặt được chiếc
giây chuyền. Diệu Tinh! Em đã hoàn toàn chết tâm đối với anh rồi, có
phải hay không. Em đã cho anh rất nhiều cơ hội như vậy rồi, Diệu Tinh,
em hãy tha thứ cho anh thêm một lần nữa đi...
Ngồi vào trong xe,
Tiêu Lăng Phong nghĩ muốn đi theo Diệu Tinh. Anh biết rất rõ ràng giờ
phút này, anh vẫn không thể đến gần cô được, nhưng trong lòng anh cảm
giác nghĩ muốn được nhìn thấy cô lại mãnh liệt như vậy...
Diệu
Tinh đi ở trên đường cực kỳ khó khăn. Bụng của cô càng ngày càng đau. Cô gần như không thể đứng thẳng được thân thể lên nữa. Trên đường cái, xe
lui tới trên đường cũng không nhiều. Diệu Tinh từ từ đi tới ngã tư phố
thì cô dừng bước lại, đứng thẳng thân thể, ngẩng đầu lên. Kết thúc, hết
thảy, cũng đều kết thúc rồi...
Tiêu Lăng Phong ngồi ở trong xe,
anh nhìn thấy Diệu Tinh dừng lại, nhìn máu đỏ đã thấm ướt cả trên chiếc
váy của cô... Trong nháy mắt, tim của anh đập mạnh như trống làng! Diệu
Tinh…
Diệu Tinh đứng tại chỗ. Ánh đèn xe sáng chói mắt làm cho cô không thể nào mở mắt ra nổi. Nhưng mà tiếng động cơ xe cô lại cảm thấy
rất quen thuộc. Đây là xe của Tiêu Lăng Phong xe, anh tới đây để làm cái gì?
Tiêu Lăng Phong nóng nảy cũng đạp thắng xe, muốn dừng lại để xem tình hình của Diệu Tinh một chút. Nhưng mà anh đã đạp thắng xe tới
tận cùng rồi, nhưng sao lại không thấy xe dừng lại, mà ngược lại tốc độ
xe lại nhanh hơn. Nguy rồi, anh thầm hô …
Diệu Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn chiếc xe của Tiêu Lăng Phong đang xông lại. Tiêu Lăng
Phong, anh thật sự tàn ác như thế hay sao?
Tiêu Lăng Phong hốt
hoảng quẹo cua. Chiếc xe nhanh chóng chuyển qua một bên, mà đổi lại
thành một chiếc xe con vì tránh né xe của Tiêu Lăng Phong nên đã thẳng
tắp vọt tới Diệu Tinh.
Rầm! Theo tiếng va chạm nặng nề, thân thể
Diệu Tinh bị văng lên thật cao, sau đó rơi xuống trên mặt đất. Một cơn
đau đớn bén nhọn ập tới, Ý thức của Diệu Tinh đã tan rã. Cô dùng sức cố
mở mắt, nhưng bị máu tươi làm cho tầm mắt của cô trở nên mơ hồ. Diệu
Tinh nhìn xe càng chạy càng xa. Cô cứ như vậy nằm ở trong nước mưa lạnh
như băng, cảm thấy máu tươi đang chảy ra, cảm giác thấy sinh mệnh cô
đang mang trong bụng từ từ chạy mất...
Ầm! Một tiếng sấm lớn lại
vang lên thảm thiết. Diệu Tinh nhắm mắt lại. Những giọt mưa to phủ kín
trên mặt cô, hòa tan những giọt nước mắt từ trong tròng mắt của cô đang
chảy ra...
Chiếc xe của Tiêu Lăng Phong nặng nề đụng vào bức
tường thấp ở ven đường. Xe đã bị biến hình nghiêm trọng. Tiêu Lăng Phong phí sức tháo giây nịt an toàn ra. Cửa xe đã không cách nào mở ra được.
Từ trong cửa sổ thủy tinh bể tan tành nhìn sang, anh nhìn thấy Diệu Tinh nằm ở trên mặt đất. Cách một khoảng cự ly xa như vậy, anh cũng có thể
nhìn thấy bên dưới người cô là một mảng lớn máu đỏ chói mắt.
"Diệu Tinh, em không nên có chuyện." Tiêu Lăng Phong phí sức gào thét, sau đó anh cố gắng leo ra ngoài từ cửa xe trước mặt. Thủy tinh bị vỡ tan tành
đâm vào trong lòng bàn tay của anh, nhưng mà anh cũng không kịp cảm thấy đau đớn. Chỉ nghĩ muốn đi ra nhanh hơn một chút để đến xem Diệu Tinh
thế nào, nghĩ muốn ôm cô vào trong ngực...
Rầm! Thật vất vả Tiêu
Lăng Phong mới đứng dậy được, anh trườn người ra khỏi cửa sổ xe trước
mặt, thân thể anh đã lộ ra ở bên ngoài. Dưới chân bị trợt một chút, mảnh thủy tinh còn chưa tróc ra liền đâm vào trong thân thể của anh, làm cho máu chảy nhiều hơn. Mưa vẫn ào ào rơi xuống, máu đỏ từ trên người anh
chảy xuống chiếc xe đang dừng đỗ.
Rầm! Tiêu Lăng Phong bò đến
phía trước xe phủ phục xuống. Bởi vì trên thân thể bị thương, anh từ
trên xe liền lăn rơi xuống đất. Tiêu Lăng Phong ho nhẹ một tiếng... quệt qua vết máu ở khóe miệng.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong gọi,
tiếng gọi yếu ớt của anh bị tiếng nước mưa che khuất. Anh từ từ bò lại
gần chỗ Diệu Tinh. Tại sao khoảng cách lại xa như vậy! Anh vươn tay,
nhưng không cách nào chạm đến được bóng dáng không sao xóa được trong
tầm mắt kia. Trước nay anh chưa từng bị cảm giác vô lực bao vây quanh
mình thật chặt như vậy. Anh thật sự chỉ nghĩ muốn đến bên người Diệu
Tinh nhanh hơn một chút, để được ôm cô vào trong ngực, để nói cho cô
biết, “Diệu Tinh, em không cần phải sợ”... Anh muốn nói với cô “Diệu
Tinh, anh thật sự rất yêu em”...
Tiêu Lăng Phong vô lực nằm ở
trên mặt đất. Anh dần dần mất đi sự chống đỡ cuối cùng. Chỉ có thể nhìn
thấy có một chiếc màu đen xe dừng lại. Nhìn người ở bên trong đi ra mang Diệu Tinh lên xe mà anh lại không có chút sức lực nào để ngăn cản. Anh
chỉ có thể nhìn chiếc xe từ từ biến mất ở trong trận mưa to ào ạt...