Ầm! Một tiếng sấm vang lên. Người đang ngủ ở người trên giường cũng ngay sau đó bị giật nảy mình. Theo bản năng, hai bàn tay nhỏ bé ở dưới lớp
chăn mỏng liền nắm thật chặc thành quả đấm.
"Mẹ, cứu con, con thật là đau..." Một tiếng khóc thê thảm đồng thời vang lên.
Tia chớp chớp lóe chớp lóe xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong căn
phòng. Ánh sáng theo tia chớp lóe lên trong phòng, tạo thành ánh sáng
trắng chói mắt, làm cho người trong giấc mộng liền mơ thấy ánh đèn pha
xe ô tô chói mắt...
"Cứu mạng..." Tiếng kêu đầy bất an bị tiếng
sấm bao phủ. Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong tròng mắt
chảy xuống. Ở trong tiếng mưa rơi ào ào, tiếng bánh xe xẹt qua mặt đất
tạo thành âm thanh bén nhọn chói tai. Tiếng xe chạy càng ngày càng
gần...
"Không muốn, đừng tới đây..." Diệu Tinh run rẩy.
"Trình Diệu Tinh, tôi muốn cô nợ máu phải trả
bằng máu..." Giọng nói lạnh như băng mang theo hận ý nồng đậm...
Rầm! Tiếng thân thể bị va chạm tung lên, sau đó rơi xuống trên mặt đất. Máu
tươi trong nháy mắt xông ra. Dưới ánh sáng của tia chớp, người vừa bị
đụng vào, thỉnh thoảng nhìn giống như là Mộ Thần, thỉnh thoảng lại biến
thành chính cô...
"A!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên, từ trên
giường ngồi bật dậy. Giờ phút này, mồ hôi đã thấm ướt đầy quần áo của
cô, sợi tóc dính bết vào trên mặt của cô. Đã năm năm rồi... Không, là
tám năm, hơn tám năm rồi, cơn ác mộng đáng sợ này, càng ngày càng nghiêm trọng...
Từ từ ôm chặt lấy hai chân, Diệu Tinh chôn mặt ở trong
khuỷu tay. Bàn tay nắm thật chặt lại thành một đoàn,
thân thể cũng bởi vì quá dùng sức mà phát run
lên.
"Laura!" Theo tiếng gọi lo lắng truyền vào trong lổ tai.
Carlos đã bước nhanh đến, mở đèn trong phòng, nhìn bộ dạng Diệu Tinh mồ
hôi chảy ròng ròng, trong lòng của anh nhói đau một hồi. "Có phải là em
lại gặp phải ác mộng hay không?" Anh đưa tay lau mồ hôi của Diệu Tinh.
"Đừng sợ. Không sao đâu!" Giống như thường ngày, anh lại ôm Diệu Tinh vào trong ngực của mình.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm vẫn vang lên như cũ. Diệu Tinh không nói một lời, cô
tựa vào trong ngực Carlos, tay ôm chặt lấy bụng, người trống rỗng. Sự
đau đớn thê lương, lan tràn tới tứ chi bách hài. (*)
(*) Tứ chi
bách hài (四肢百骸)/ tứ chi bách thể(四肢百体): Thành ngữ. Tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể - chỉ toàn thân con người.
"Thế nào mà
người em lại run thành như vậy? Laura, có phải là em rất lạnh hay
không?" Carlos nắm lấy chăn vây quanh thân thể Diệu Tinh, sau đó lại lấy ôm cô chặt hơn. "Em đau bụng sao?" Anh hỏi thăm, rồi vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng của Diệu Tinh. Trận mưa đêm năm năm đã hoàn toàn lưu
lại ám ảnh ở trong lòng của cô. Bình thường hàng ngày cô vẫn luôn
giữ một bộ cao ngạo, dáng vẻ kiên cường. Nhưng mà chỉ có anh biết, ở
thời điểm mỗi lần trời mưa thì Diệu Tinh sẽ bị bất lực đến mức nào, đáng thương đến mức nào. Cuộc sanh non trong trận mưa to, đã gây ra tổn
thương cực lớn cho thân thể của cô. Hơn nữa, cũng bởi vì bị mất đứa con, cho nên mỗi lần trời mưa thì cô đều sẽ có cảm giác bị đau bụng...
"Carlos!" Bàn tay Diệu Tinh nắm chặt lấy bàn tay to của anh, sau đó cọ xát ở trong ngực của anh.
"Đừng sợ, anh sẽ ở nơi này cùng với em!" Carlos nhẹ nhàng hôn lên trán Diệu
Tinh: "Em ngủ đi, anh sẽ vẫn ở bên cạnh em!" Anh nói bảo đảm, ôm Diệu
Tinh nằm xuống.
Diệu Tinh nhắm mắt lại thật chặt, bàn tay níu lấy áo của Carlos thật chặc. Tiêu Lăng Phong, anh cũng sẽ không bị gặp phải cơn ác mộng hay sao? Nợ máu phải
trả bằng máu. Tôi đậy thật sự muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai nói
người nào nợ máu sẽ phải trả bằng máu...
Mưa to điên cuồng trút xuống cả đêm. Do vẫn bị cơn ác mộng dây dưa nên hiển nhiên tinh thần của Diệu Tinh không được tốt.
"Laura! Anh nghĩ hay là nên đi bệnh viện để kiểm tra một chút xem sao đi!"
Carlos lo lắng nói qua. "Chuyện tiệc rượu của công ty cứ bảo Ann đi
làm."
"Em không sao!" Diệu Tinh liền nhàn nhạt lắc đầu. Hiện tại
cô có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm! Tôi, Trình Diệu Tinh hiện giờ
trở lại, chỉ một người biết, như vậy rất không thú vị… Diệu Tinh nắm
thật chặc dao nĩa trong tay. Đường Nhã Đình kia chính là người đầu tiên
mà Diệu Tinh rất muốn để cho cô ta biết. Diệu Tinh rất muốn nhìn một
chút xem phản ứng của cô ta ra sao. Cô muốn nhìn thiếu phu nhân của nhà
họ Tiêu một chút xem trong lòng cô ta có phải là rất thoải mái hay
không...
"Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì vậy? Bộ dáng này của mẹ thật sự rất dọa người đó!" Tiểu Duệ cẩn thận nói một câu. Nhìn khuôn mặt tươi
cười dịu dàng của Diệu Tinh đã thành thói quen, trong lúc bất chợt nhìn
thấy vẻ mặt Diệu Tinh lạnh như băng như vậy, đương nhiên Tiểu Duệ liền
bị dọa sợ.
"Sorry (tiếng Anh nguyên bản). Tiểu Duệ! Có phải là mẹ đã hù dọa đến con rồi hay không?" Diệu Tinh xoa xoa đầu của Tiểu Duệ:
"Mẹ trở lại cũng đã được một đoạn thời gian rồi, đang nghĩ tới muốn đi
thăm một người bạn. Nghĩ đến đã thật lâu rồi không gặp, nên có chút hưng phấn!"
"Mẹ, mẹ xác định, không phải là mẹ đi gặp kẻ thù đó chứ?" Cậu bé thử hỏi thăm dò một câu. Cho dù tính tình của mẹ rất lạnh, nhưng mà sự lạnh nhạt cùng hận ý của mẹ, thì cậu lại cảm nhận được là mình có thể phân biệt được rất tốt. "Con cảm giác như mẹ thật giống như là đang muốn ở cắt xé người bạn kia ra vậy...".
"Ách..." Diệu Tinh nhìn
Carlos một chút. Chẳng lẽ biểu hiện của mình thật sự rõ ràng đến như vậy hay sao? Carlos ném ánh mắt của anh cho một người khác. Diệu Tinh từ từ cúi đầu bẹt miệng. Hiếm khi được nhìn thấy hàng động tức giận giống như trẻ con của Diệu Tinh, Carlos bật phì cười.
"Anh biết em làm cái gì cũng có chừng có mực. Buổi chiều nay anh đến đón em cùng đi xem lễ
phục. Buổi tối chúng ta mang theo Tiểu Duệ cùng nhau đi dự tiệc rượu
sinh nhật của một người bạn."
"Vâng!" Diệu Tinh gật đầu!
Thời điểm Diệu Tinh đi tới chi nhánh công ty, ở nơi cửa đã có một nhóm người đứng đó.
"Tiểu thư Laura, xin chào! Xin mời ngài!" Quản lý công ty tự mình đến đến
đại sảnh để tiếp đón. Trước hết không nói đây là người đứng đầu về thiết kế của Tổng Công ty cũng cần phải cung kính một chút, mà hơn nữa, vị
này vô cùng có khả năng tương lai sẽ là Tổng Giám đốc phu nhân. Cho nên, từ đầu đến cuối vị quản lý này cũng luôn đi theo suốt toàn bộ hành
trình
"Nhìn xem, người đó chính là người đứng đầu về thiết kế của Tổng Công ty chúng ta đấy!" Trong đại sảnh chuyển tới những tiếng xì
xào bàn tán. "Thật là trẻ tuổi nhỉ!"
"Đúng đấy, người đó tên gọi là Laura sao?" Có người hỏi nghi vấn,
"Ừ, đúng vậy! Nghe nói trợ lý của cô ấy đã làm việc ở Tổng Công Ty được bảy tám năm, vậy mà vẫn cam tâm làm trợ lý của cô ấy. Tuổi còn trẻ, làm
được như vậy thật không đơn giản!"
"Lợi hại như vậy sao?" Những
tiếng nói cảm thán bất giác vọng đến bên tai Đường Nhã Đình. Cô đứng ở
một bên, cẩn thận hồi tưởng lại chính bóng dáng mới vừa rồi kia! Đây là
ảo giác sao? Cô thế nhưng lại cảm giác như mình vừa nhìn thấy Trình Diệu Tinh! Không, điều này sao có thể chứ. Trình Diệu Tinh mềm yếu như vậy, làm sao có thể có khí thế như vậy được.
Ánh mắt của Diệu Tinh
liếc nhìn vào trong đám người. Ngay lập tức, từ cái nhìn đầu tiên cô đã
liếc mắt nhìn thấy Đường Nhã Đình. Diệu Tinh cười thầm. Đường Nhã Đình,
có nhiều chỗ có thể làm việc như vậy, thế mà hết lần này tới lần khác cô lại vào làm ở nơi này. Đây cũng không phải là tôi đã ép cô...
Tựa như là cảm thấy ánh mắt lạnh như băng kia, Đường Nhã Đình ngẩng đầu lên.
Diệu Tinh
đứng ở tại chỗ nhìn Đường Nhã Đình. Quả nhiên là không có một chút nhân tính. Cô ta không nhận được ra cô, hiển nhiên chính là cũng không
hề có một chút áy náy nào. Diệu Tinh từ từ xoay người, cũng không đi
tới, mà chỉ lấy cái kiếng xuống, hướng về phía đó lộ ra một nụ cười.
Thời điểm nhìn thấy gương mặt đó, Đường Nhã Đình suýt nữa ngã quỵ xuống trên mặt đất. Cô ta giơ tay lên, ngón tay run rẩy chỉ về hướng Diệu Tinh.
Sau đó khóe miệng của Đường Nhã Đình run lên, bộ dạng mất hồn giống vừa
nhìn thấy quỷ vậy. Đường Nhã Đình xoay người đi ra ngoài.
Không,
không thể nào! Nhất định là mình đã nhìn lầm rồi, mình nhìn lầm rồi!
Đường Nhã Đình nghĩ tới đuổi theo. "Đường Nhã Đình, chuyển phát nhanh
của cô này!" Đang lúc tâm tình của Đường Nhã Đình kích động thì đồng
nghiệp nói một câu, một túi tài liệu liền rơi vào bên cạnh cô ta.
"Không, cái này không thể nào..." Đường Nhã Đình chán nản ngồi sụp xuống dưới
đất, "Nhất định là mình nhìn lầm rồi. Nhìn lầm rồi!" Đường Nhã Đình run
rẩy mở túi tài liệu trong tay ra. Nhưng mà không xem thì còn khá, xem
qua rồi Đường Nhã Đình lại càng thêm bị dọa cho sợ, đến mức suýt nữa thì nằm soài ra trên mặt đất.
Cái này, cái này lại là... những tấm
hình của Lisa. Người ở bên trong tấm hình đó máu thịt mơ hồ. Đường Nhã
Đình bịt chặt lấy miệng, cuối cùng, lại vẫn không thể nào nén nhịn được
nữa… Ọe! Đường Nhã Đình nôn ra.
Nhìn Đường Nhã Đình chật vật, nụ
cười thỏa mãn tràn ra trên bờ môi của Diệu Tinh. "Tiêu Lăng Phong, người tiếp theo đây chính là anh! Không biết phản ứng của anh liệu có thể làm cho tôi cảm thấy hài lòng hay không?" Cánh tay của Diệu Tinh từ từ sờ
lên bụng, lạnh lùng cười nói một tiếng...
Đường Nhã Đình ngồi
dưới đất níu lấy quần áo của mình thật chặt. Thân thể của cô run rẩy,
thật sự là Trình Diệu Tinh, cô ta đã trở lại… Việc này... có phải là
Lăng Phong cũng biết hay không?
"Không được, không được!" Đường
Nhã Đình lắc đầu. Cô đã dùng hết năm năm, nhưng cũng không thể tiến vào
gần trái tim của Tiêu Lăng Phong thêm một chút nào. Hiện tại... Nếu để
cho Tiêu Lăng Phong biết Diệu Tinh đã trở lại... Đường Nhã Đình kích
động nghĩ tới, nhưng rồi từ từ cúi đầu vẻ thất bại. Hiện tại bằng với
thực lực của cô, làm sao có thể ngăn cản được Diệu Tinh! Làm sao có thể
đấu cùng với Trình Diệu Tinh được! Nếu như Trình Diệu Tinh thật sự chính là nhà thiết kế nổi danh Laura, thì ngay cả một chút hy vọng thôi,
Đường Nhã Đình cô lại càng thêm không có cơ hội! Không thể có được...
Đường Nhã Đình cúi đầu nhìn những tấm hình kia, cô lại càng không có cách nào an tâm nổi. Trình Diệu Tinh đưa cho cô những tấm hình kia là có ý gì?
Chẳng lẽ cô ta vẫn còn phải truy xét chuyện của Lisa từ năm năm trước
hay sao?
Không thể! Hhiện tại cô đã không phải chỉ có một mình
nữa rồi. Cô còn có con của mình. Cô còn phải chăm sóc cho hai bảo bảo,
cho nên không thể có chuyện được. Nghĩ tới đây Đường Nhã Đình nhanh
chóng bò dậy.
Thiên Tuấn.
Tiêu Lăng Phong ở công ty bận
rộn suốt một ngày. Anh mệt mỏi uốn người vặn cổ. Giống như thường ngày,
anh lại cẩn thận lau chùi cái bàn của Diệu Tinh sau đó mới đi ra cửa. Bị trận mưa tối hôm qua cứng rắn hành hạ suốt một buổi tối, đến bây giờ
đầu anh vẫn còn ở đau. Tiêu Lăng Phong xoa xoa huyệt Thái Dương sau đó
ngồi vào trong xe.
Bên cạnh chỗ ngồi, còn để một chiếc hộp quà
tặng tinh xả, đẹp đẽ. Tiêu Lăng Phong cầm lên nhìn một chút, rồi lại thả lại chỗ cũ. Bởi vì ông nội không ở trong nước, cho nên Tiêu Lăng Phong
chỉ có thể đành phải đi dự tiệc thay thế ông nội.
Bữa tiệc sinh
nhật được bày biện ở xung quanh sảnh phòng ăn trong một nhà hàng xa hoa ở thành phố T. Những người tới tham gia lại càng là những người nổi danh
nhất ở thành phố T. Mặc dù đã rời đi khỏi nơi này năm năm, nhưng mà có
một số khuôn mặt, Diệu Tinh vẫn nhận ra được.
"Bạn bè của anh bao nhiêu tuổi!" Diệu Tinh hỏi. Nhìn cục diện trước mắt, nhất định sẽ không phải là một người tuổi còn trẻ.
"Ừ. Đã bảy mươi tuổi!"
"Cái gì?" Diệu Tinh cho là mình nghe lầm! Bảy mươi tuổi!
"Ừ, đúng thế!" Carlos gật đầu. "Anh cũng vẫn luôn ở nước ngoài, trở lại
trong nước không được bao lâu." Carlos lôi kéo tay Diệu Tinh tay. "Anh
biết là em không thích những trường hợp công khai như vậy, nhưng mà từ
trước khi anh trở về trong nước, ông ấy đã muôn vàn dặn dò, nhất định
phải đưa em đến để cho ông ấy gặp một chút!"
Diệu Tinh thoáng sửng sốt một chút.
"Em không vui sao?" Carlos cười..."Làm sao có thể chứ!" Diệu Tinh lắc đầu
một cái. Bọn họ chưa từng bao giờ tuyên bố đối với bên ngoài về quan hệ
của mình. Nhưng mà ở Barcelona, tất cả những người quen thuộc với
Carlos, ngay cả công nhân viên ơ trong công ty, cũng đã hoàn toàn coi
hai người bọn họ chính là vị hôn phu vị hôn thê của nhau rồi. Nói khách
khí một chút, chỉ cười.
Nói hai người bọn họ là bạn bè trai gái!
Mỗi lần nghĩ đến mấy chữ bạn bè trai gái này, Diệu Tinh liền sẽ cảm thấy tóc gáy dựng ngược cả lên. Cô đã một đống tuổi như vậy rồi, nói như thê thật sự là kỳ quái hung ác. "Anh hãy đi trước đi, em tìm được Tiểu Duệ
rồi sẽ đi tìm anh sau!" Diệu Tinh nói xong liền xoay người bỏ đi.
Tiêu Lăng Phong đi tới bữa tiệc. So với dự đoán của anh tân khách được mời
tới dự còn nhiều hơn rất nhiều. Vừa thoáng nhìn một cái anh đã nhìn thấy trong đám người có một cậu bé, cũng thoáng một cái, anh liền nhận ra
đây chính là cậu bé mà anh đã gặp ở trong nhà hàng ngày hôm đó.
"Hi!" (Chào cháu – Tiếng Anh trong nguyên bản) Tiêu Lăng Phong sải bước chân dài đi nhanh tới.
"Cháu chào chú!" Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Tiểu Duệ hướng về phía anh lộ ra một nụ cười hữu hảo.
"Thế nào, sao cháu lại ở nơi này một mình như vậy?" Anh hỏi. "Cha mẹ cháu
đâu?" Tiêu Lăng Phong còn đang hỏi, thì có một giọng nói mềm mại dịu
dàng, nhẹ nhàng truyền tới đây.
"Tiểu Duệ!" Nghe thấy tiếng gọi ở phía sau lưng, thân thể Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ. Anh từ từ đứng lên, xoay người đi...