Tiêu Lăng Phong như
bị trúng một đòn nghiêm trọng. Anh lùi lại phía sau một bước, suýt nữa
thì đụng đổ cái bàn. Cái ly ở trên bàn bị đổ nghiêng, cà phê tràn ra
ngoài, hắt vào trên người của Tiêu Lăng Phong. Thế nhưng anh lại đần độn một hồi lâu mới ý thức được phải lau đi. Diệu Tinh nhìn bộ dạng chật
vật của Tiêu Lăng Phong, khóe miệng thoáng dâng lên một ý cười lạnh lùng giễu cợt.
"Tiêu Lăng Phong, anh không nên nói đến cái gì mà anh muốn bồi bổ lại
tôi nữa..., Bởi vì, tôi thừa nhận, cho dù là anh chết đi, cũng không đủ
để đền bù đối với những tổn thương mà tôi đã phải chịu đựng, cho nên,
anh đừng ở chỗ này mà lãng phí thời gian nữa! Tôi rất bận rộn." Nhàn
nhạt liếc nhìn Tiêu Lăng Phong một cái, Diệu Tinh liền xoay người tránh
đi.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong thấy Diệu Tinh tránh đi, anh sải mấy bước
chân đuổi theo. "Đừng đi!" Giọng nói của anh run rẩy. "Con của chúng ta không còn, trong lòng anh cũng rất đau
đớn..."
"Con của chúng ta?" Diệu Tinh giống như nghe được chuyện cười vậy. "Ha
ha... Tiêu Lăng Phong, tôi không nghe lầm chứ!" Từ từ ngẩng đầu lên,
Diệu Tinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong.
"Diệu Tinh, thật xin lỗi, anh..."
"Tôi không cần lời xin lỗi kia của anh!" Diệu Tinh dùng sức hất Tiêu
Lăng Phong ra. "Anh cũng không cần phải nói lời xin lỗi! Tiêu thiếu gia
à, đứa nhỏ kia, nó không có một chút quan hệ nào với anh hết!"
"Không phải như vậy!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng phản đối. "Diệu Tinh,
anh biết anh không nên nghi ngờ em như vậy! Em
hãy tha thứ cho anh, có được hay không!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai
Diệu Tinh.
Diệu Tinh buông tròng mắt xuống nhìn tay Tiêu Lăng Phong ở trên vai mình, trong mắt tràn đầy sự nguội lạnh, chán ghét.
"Tôi đã nói rồi, anh không có một chút quan hệ nào đối với đứa trẻ kia
hết!" Trong giọng nói của Diệu Tinh mang theo một chút run rẩy, nhưng
ánh mắt của cô lại phá lệ kiên định.
"Em trách anh... đã không tin em, có phải hay không?" Tiêu Lăng Phong
cúi đầu, "Diệu Tinh, anh biết đây là lỗi của anh, nhưng mà... ở năm đó
quả thật có quá nhiều chuyện, cũng quá phức tạp..."
"Tiêu Lăng Phong, hiện tại anh còn nói xin lỗi
cái gì kia chứ, lời nói này của anh, chỉ càng làm cho tôi cảm thấy chán
ghét anh hơn, hận anh hơn mà thôi!" Dùng sức gạt rơi tay của Tiêu Lăng
Phong, Diệu Tinh quét quét lên bả vai chiếc áo. "Tổng giám đốc Tiêu, nếu như anh có hợp tác ý, vậy thì anh có thể tìm Carlos để nói chuyện. Còn nếu như không có... tôi nghĩ rằng, hai chúng ta không có bất kỳ lý do
nào đủ để cho chúng ta gặp mặt riêng nữa." Diệu Tinh khinh miệt liếc
nhìn Tiêu Lăng Phong một cái, xoay người.
"Diệu Tinh..."
"Laura!" Đang lúc Tiêu Lăng Phong còn muốn nói thêm điều gì nữa, thì có tiếng Carlos gọi Diệu Tinh.
"Carlos!" Diệu Tinh quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đi tới. Tay
của cô tự nhiên khoác lên trên tay Carlos. Hành động thân mật như thế
làm cho Tiêu Lăng Phong đau nhói. Nếu như là cô cố ý
kích thích anh nên mới thân mật cùng với Carlos như vậy, có lẽ anh còn
có thể thấy dễ chịu hơn một chút! Nhưng mà... dường như không chỉ Diệu
Tinh, ngay cả hàng động của Carlos đều rất tự nhiên như vậy. Ánh mắt
của bọn họ... Giống như trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau vậy. Bọn họ
không phải là không có quan hệ gì sao? Tại sao ở nơi đại sảnh đầy người
đến người đi như thế lại có thể thân mật với nhau như vậy!
"Thế nào mà anh đã trở lại rồi, không
phải anh đã nói anh phải đi họp
sao?" Diệu Tinh nhẹ giọng hỏi. Trong giọng nói không thấy được sự ôn nhu nhưng mà, so với thái độ mới vừa rồi thật sự là khác nhau một trời một
vực giữa những người bạn.
"Hội nghị đã hoãn lại đến xế chiều rồi, anh có
chút không yên lòng về em!" Carlos khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh, sau đó chậm rãi xoay mặt nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, "Tổng giám đốc Tiêu đến gặp Laura sao?"
"Chúng ta đã nói chuyện xong rồi! Lên nhà thôi!" Diệu Tinh liếc mắt
nhìn Tiêu Lăng Phong, "Cứ như vậy nhé, Tổng giám đốc Tiêu, hẹn gặp lại
sau!" Diệu Tinh lôi kéo tay Carlos đi vào thang máy.
Tiêu Lăng Phong đứng lặng người ở tại chỗ, nhìn bóng dáng của Diệu Tinh từ từ bị cửa thang máy ngăn cách. Anh sải bước chân tiến lên, nhưng lại không thể ngăn được cửa thang máy đóng lại, chỉ có thể nhìn Diệu Tinh ở ngay trước mặt của mình, rời đi cùng với một người đàn ông khác...
Anh không biết mình đã làm thế nào để mở cánh cửa khách sạn ra về. Suốt dọc theo đường đi, anh chặt chẽ nhìn chằm chằm về phía trước, bàn tay
nắm chặt lấy tay có chút phát run.
"Anh nghĩ muốn bồi bổ lại sao? Vậy thì hãy trả lại đứa nhỏ của tôi cho
tôi..." Lời nói của Diệu Tinh vang lên… Két…, Đột nhiên Tiêu Lăng Phong
dẫm vào thắng xe, xe liền dừng lại đột ngột. Anh gục xuống trên tay
lái, thật lâu không ngồi thẳng dậy.
"Tiêu Lăng Phong, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh..." Lời
nói kiên định của Diệu Tinh cứ vọng về ở bên tai anh. Tiêu Lăng Phong
nắm thật chặc quả đấm, âm thanh lách cách từ trong lòng bàn tay bị siết
chặt phát ra ngoài. Diệu Tinh, tại sao em lại không cho anh một cơ hội
giải thích, chuyện thật sự không phải là như em đã nghĩ, thật sự không
phải mà...
Diệu Tinh ôm tài liệu từ trong xe bước xuống. Cô liếc nhìn chiếc xe vẫn luôn bám theo mình suốt dọc đường đi, khẽ cười một tiếng. Cô đang suy
nghĩ, người này là ai? Là Đường Nhã Đình, hay là Dương Nhược Thi...
"Tiểu thư Laura đang nhìn cái gì vậy?" Ann hỏi.
"Không có gì, ta đi thôi!" Diệu Tinh cười một chút. "Ở bộ phận Thiết kế có phải là có một người có tên gọi là Đường Nhã Đình hay không?" Diệu
Tinh vừa đi, vừa hỏi.
"Vâng!" Ann gật đầu. "Cô ta cũng không phải là người xuất sắc nhất ở
trong công ty, thế nhưng mà tính tình lại rất cao ngạo. Mọi người cũng
không phải là rất thích cô ta!"
Cao ngạo ư? Diệu Tinh nhướng mày, tư chất thường thường có cái tư cách
gì để cao ngạo chứ! Đi vào đại sảnh, lại một lần nữa, Diệu Tinh không
hẹn mà lại gặp Đường Nhã Đình một lần nữa. Trong ngực của cô ta đang ôm
một cái