Hợp Đồng Tình Nhân 2

Cho Dù Là Chết Cũng Muốn Cầu Xin Được Tha Thứ


trước sau

Tiêu Lăng Phong một thân một mình ở trong căn hộ. Kể từ Tịch Mạt trở lại, mỗi ngày Evan gần như đều dính vào bên cạnh mẹ của mình. Trước kia mỗi khi tâm tình của anh bất ổn, Evan chính là một niềm an ủi cho anh, nhưng mà bây giờ...

Cạch cạch.. chiếc vỏ lon rỗng không ở trên bàn bị kéo rơi xuống trên mặt đất phát ra âm thanh dồn dập. Hình ảnh Diệu Tinh theo Carlos rời đi không ngừng thấp thoáng hiện ra. Tiêu Lăng Phong thống khổ nhắm mắt lại, anh nâng cốc ừng ực uống sạch ly rượu. Diệu Tinh không nghe lời giải thích của anh, ngay cả liếc nhìn anh một cái, cô cũng không muốn.

"Carlos?" Anh cười khổ, một người đàn ông thật ôn nhu đứng chung một chỗ cùng với Diệu Tinh, anh nhìn vào cảm thấy thật cực kỳ xứng đôi... Nhưng mà, Diệu Tinh, em thật sự cứ như vậy mà quên anh sao? Chúng ta rõ ràng là yêu nhau thắm thiết như vậy, mà hận, cũng hận đến mãnh liệt như vậy. Năm năm trước, từng câu chữ, mỗi một câu nói mà Diệu Tinh đã nói ở trong phòng bệnh, anh đều nhớ rất rõ ràng. Nhưng mà bây giờ... khi Diệu Tinh trở lại, tại sao hết thảy liền trở nên không giống nhau? "Diệu Tinh, chẳng lẽ sự trả thù mà em nói chính là muốn anh phải nhìn thấy em đang sống cùng với một người đàn ông khác hay sao?”

Bóp bẹp chiếc vỏ lon rỗng không ở trong tay, Tiêu Lăng Phong vô lực nằm ở trên bàn. Rõ ràng mép của cái bàn rất là tròn, nhưng mà dọc theo mép bàn vẫn được tỉ mỉ bọc lại. Đây chính là thời điểm Diệu Tinh mang thai, đích thân tay anh đã làm… Hết thảy, rõ ràng dáng vẻ cũng vẫn như vậy, nhưng mà... tại sao, anh và Diệu Tinh lại không thể về được như trước nữa rồi...

Ngoài cửa sổ, bóng đêm đang nồng. Gió thổi lay động lá cây xào xạc, làm màn cửa sổ chuyển động. Diệu Tinh nhô đầu đứng ở trên ban công bên ngoài với mái tóc còn ướt nhẹp. Ánh sáng rực rỡ chói lọi chiếu vào trong con ngươi của cô, làm cho cô trở nên lạnh như băng một mảnh...

Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, Diệu Tinh lại đặt cái ly xuống.

"Em không ngủ được à?" Carlos đi tới, từ phía sau ôm lấy Diệu Tinh. "Vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Tiêu Lăng Phong hay sao?" Hơi thở hơi lạnh của anh mang theo hương vị mát mẻ của Bạc Hà tạt vào trên gò má của cô.

"Vâng." Diệu Tinh ngửa đầu lên. Cô yên lòng tựa vào trên vai Carlos. Hơi thở của anh thật là ấm áp, để cho cô có thể để xuống tất cả mọi đề phòng. "Nghĩ tới uống ly rượu thì sẽ ngủ ngon một chút, nhưng mà... Uống rồi, lại vẫn không thể ngủ được."

"Đứa ngốc!" Carlos, bao bọc bàn tay của Diệu Tinh ở trong lòng bàn tay của mình: "Tâm tình không tốt tại sao em không gọi anh!"

"Em không muốn anh quá mệt mỏi!" Cô xoay người lại: "Carlos. Có phải là... em trở nên rất đáng sợ hay không ?"

"Anh chỉ biết là em rất dễ thương!" Carlos siết chặc chóp mũi của Diệu Tinh. "Lau­ra, chờ em làm xong chuyện mà em nghĩ muốn cần phải làm, chúng ta liền kết hôn đi!"

Diệu Tinh ngẩng đầu lên.

"Anh nghĩ muốn được danh chánh ngôn thuận chăm sóc em, muốn em làm người mẹ thật sự của Tiểu Duệ, nghĩ muốn chúng ta trở thành người một nhà thật sự!"

"..." Diệu Tinh cắn cắn đôi môi. Cô không biết tại sao phải trở về. Ngay cả trong lòng của mình, cô cũng cảm thấy là mình đã điên rồi. Cô không biết về sau này mình sẽ còn làm ra chuyện gì nữa, đối với tương lai còn mờ mịt như vậy, cô làm sao có thể đáp lại lời của Carlos được đây.

"Em không cần phải thấy mình bị làm khó
như vậy!" Carlos càng ôm chặt lấy Diệu Tinh. "Anh không vội. Anh có thể chờ em có câu trả lời chắc chắn.. Dù sao anh cũng đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, anh... "

"Carlos, anh có biết hay không, anh càng như vậy thì em lại càng cảm giác mình không xứng đáng với anh!" Diệu Tinh nhìn Carlos. Anh càng ôn nhu như vậy, thì cô lại càng cảm giác bản thân mình thật không chịu nổi đến ghê tởm.

"Không cho em nói bậy như vậy!" Carlos cau mày. "Diệu Tinh! Anh biết em là một cô gái thiện lương. Chỉ là một thời gian, em không cách nào thoát ra khỏi cái lưới của chính bản thân mình mà thôi. Anh vẫn sẽ ở bên cạnh cùng em giúp đỡ cho em. Chờ đến khi em biết mình nghĩ muốn cái gì, chờ em nguyện ý gả cho anh!"

Diệu Tinh không biết nói gì, chẳng qua chỉ ôm thật chặc lấy Carlos.

Cơn gió lạnh thổi vào qua khúng cửa sổ rộng mở. Lóc cóc lóc cóc, chiếc lon rống không ở trên bàn bị gió thổi lăn xuống đất. Bộp một cái! Rơi vào trên đầu Tiêu Lăng Phong, lăn xuống trên sàn nhà. Tiêu Lăng Phong không thoải mái bỗng nhúc nhích vặn vẹo, thân thể của anh co lại thành một đoàn. Lạnh quá, trái tim anh cực kỳ đau đớn ...

Anh vừa nằm mơ một giấc mộng thật dài. Anh mơ thấy ở trong cái phòng này, lần đầu tiên uống rượu say anh đã ôm Diệu Tinh cùng nhau ngủ. Mộng thấy bọn họ vẫn sống ở nơi này như cũ, mộng thấy cuộc sống ngọt ngào của bọn họ như trước, mơ thấy Diệu Tinh giặt quần áo giúp anh giống như là một người vợ nhỏ, cô chuẩn bị cho anh bữa ăn sáng...

"Diệu Tinh..." Một giọt nước mắt từ khóe mắt anh chảy xuống...

"Tiêu Lăng Phong, rời giường!" Một giọng nói trong veo giòn tan giống như tiếng chuông gió vang lên, nghe thật êm tai: "Tiêu Lăng Phong..." Tiếng cười khanh khách vọng về ở bên tai. "Nếu không rời giường sẽ bị trễ giờ đó!"

"Diệu Tinh. Diệu Tinh…" Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngồi bật dậy. Cái trán anh bị đụng nặng nề vào cái chân bàn. Sự đau đớn kịch liệt khiến cho anh tỉnh táo ra được mấy phần. Anh mở mắt ra, nhìn quanh chỉ thấy căn phòng trống rỗng, lạnh như băng. Rốt cuộc trái tim của anh trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo...

Tiêu Lăng Phong ủ rũ cúi đầu, nhìn chằm chằm và chiếc vỏ lon rỗng nằm ở trên đất ngay bên cạnh mình. Diệu Tinh, em hãy trở lại, trở lại bên cạnh anh đi, có được hay không...

“Hắt xì”… Tiêu Lăng Phong nhảy mũi mấy cái liền, sau đó đứng dậy lảo đảo nghiêng ngả đi vào trong phòng tắm! Anh cởi quần áo trên người ném vào trong cái sọt quần áo. Nhìn cái sọt quần áo đã chất chứa đẩy quần áo bẩn, anh nhớ ra liền đổ toàn bộ chỗ quần áo bẩn kia vào trong máy giặt quần áo. Bị dằn vặt đến mệt


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện