Một tia chớp phá vỡ
bầu trời, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, tiếng sấm rền vang cộng
hưởng với tiếng thủy tinh bị chấn động ông ông, cả thành phố bị cơn mưa
tầm tã bao phủ.
“Mộ Thần, đừng đi, anh nghe em giải thích, Mộ
Thần…” trên giường rộng lớn, cô gái mồ hôi chảy ròng ròng đang nỉ non,
bàn tay nhỏ bé siết thật chặt cái chăn, nương theo những tia chớp thỉnh
thoáng lóe sáng có thể nhìn thấy rõ ràng, những khớp xương trên bàn tay
nhỏ bé của cô gái, trắng bạch từng cơn.
… Vẻ mặt như cực kỳ khổ
sở, chân mày chau lại thật chặt xoắn lấy nhau. Trong mơ, tiếng còi cảnh
sát và âm thanh xe cấp cứu, than khóc trong tiếng mưa rào rào, thật
nhiều âm thanh kích thích thần kinh cô, thật là đau…
“Mộ Thần…”
Từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi ra khỏi khóe mắt. “Mộ Thần, đừng đi… Đừng bỏ em lại…” cô gái cầu xin, đau đớn lắc đầu.
Két!!! Tiếng thắng xe bén nhọn và tiếng va chạm quanh quẩn bên tai, kích thích màng nhĩ cô gái, cô nhìn thấy hai chiếc xe hơi va vào nhau, sau đó…
“Mộ Thần!!!” Diệu Tinh sợ hãi thét lên, tỉnh lại. Cô thở hổn hển dữ dội,
mái tóc ướt dẫm mồ hôi, dính trên mặt, nước mắt còn trên mặt, lăn dài,
rơi xuống cái chăn trắng tinh phát ra tiếng vang rầu rĩ.
Rẹt!!!
Tia chớp xuyên qua cửa sổ, làm cho toàn bộ căn phòng màu trắng càng thêm trắng bệch… Cả căn phòng lộ vẻ thê lương và u ám.
Diệu Tinh nắm
chăn thật chặt, không sức lực đỡ lấy trán, lại là giấc mơ này. Mỗi khi
sấm chớp rền vang, cô đều mơ thấy Mộ Thần, mơ thấy ánh mắt không cam
lòng của anh, còn có… cô vĩnh viễn không có cách nào giải thích rõ hiểu
lầm… Nhìn khung hình để đối diện giường, cô lảo đảo nghiêng ngã bò dậy,
xông tới, thoáng chốc ôm khung hình vào ngực. “Mộ Thần…” Diệu Tinh nhẹ
giọng nỉ non, cánh tay không ngừng dùng sức, như đang muốn nhét hình vào thân thể mình. “Tại sao lại biến thành như thế?”
Diệu Tinh nhìn
tấm hình thì thầm. “Là, là anh ta nói, chỉ cần em bồi thường cho anh ta
một đứa bé, anh ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh, em không biết
sẽ thành như thế, Mộ Thần, em không phản bội anh, không phản bội tình
cảm của chúng ta, không phải…” Diệu Tinh từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt
chảy xuống…
Lúc này đã là sáng sớm, nhưng vì thời tiết âm u, ánh sáng trong phòng, mông lung mà u ám.
TV vẫn vang lên tiếng ông ông, bên trong đang phát lại, tin tức Chủ tịch
Tập đoàn “Thiên Trì”, Tiêu Lăng Phong. “Thiên Tuấn” là công ty con của
Thiên Trì, thời gian thành lập chỉ ba năm ngắn ngủi, đã nhảy lên đứng
đầu thành
phố T, tổng giám đốc bọn họ vừa quyên góp vào một cô nhi viện. Người dẫn chương trình khen ngợi việc làm từ thiện của Tiêu Lăng Phong, càng cố gắng tán dương năng lực siêu phàm của Tiêu Lăng Phong. Dù sao,
“Thiên tuấn” trước đây là công ty Tần Lâm đã phá sản, nhìn vẻ mặt dối
trá đang trò chuyện với người chủ trì, trong mắt Diệu Tinh xẹt qua oán
hận sâu đậm hoàn toàn không tương xứng với gương mặt nhỏ nhắn đang tái
nhợt, lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm lại thật chặt, móng
tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
“Thiên Tuấn?” Đó là công ty nhà cô, là Tiêu Lăng Phong mượn gió bẻ măng đã thu mua, Diệu Tinh cười, nước
mắt lại rơi xuống, anh ta thu mua công ty nhà họ Trình còn chưa đủ, anh
ta còn hại chết Mộ Thần. Tại sao một hung thủ giết người còn có thể yên
lành ngồi đó, thậm chí cao cao tại thượng nhìn xuống mọi thứ, cười đến
gió xuân phơi.
“A!!!!” Diệu Tinh đột nhiên thét lên, xông tới,
điên cuồng đẩy ngã TV xuống đất. Rầm!!! một tiếng động vang lên, TV rơi
trên mặt đất, bốc lên một làn khói dày đặc, ngay lập tức không còn âm
thanh nữa, Diệu Tinh để chân trần cố gắng đạp lên, mặc kệ mảnh vụn tivi
có làm bàn chân bị thương hay không, chỉ dùng sức gào khóc, trút giận…
“A!!!!” rốt cuộc lúc tiêu hao hết chút sức lực sau cùng, Diệu Tinh té ngồi dưới đất, hét lớn. Tiêu Lăng Phong, anh là tiểu nhân dối trá, anh vì sao
phải đối xử với tôi như vậy. Cái gì mà không truy cứu, cái gì mà bỏ qua, toàn bộ đều là giả, đều là cái bẫy mà thôi, anh ta vì cái gì, cũng chỉ
vì muốn Mộ Thần nhìn thấy cô phản bội, nước mắt rơi xuống, Diệu Tinh cắn môi thật chặt. Nếu như, nếu như chưa từng gặp anh ta, nếu như… Cô không ngu ngốc rơi vào bẫy của anh ta, có phải Mộ Thần sẽ không chết, nhà họ
Trình, cũng sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay…