“Lăng Phong”, kèm theo tiếng mở cửa là âm thanh ngọt ngào của Đường Nhã Đình. Nghe thấy
giọng nói ở cửa, trong lòng Tiêu Lăng Phong kinh sợ. Vội vội vàng vàng
buông Diệu Tinh ra, đứng bật dậy, đột nhiên anh ta đứng lên, Diệu Tinh
không hề có phòng bị mất đi điểm tựa ngã ngồi dưới đất. Rầm! Cô đụng
lưng vào cạnh bàn, bàn được làm từ gỗ thật nhưng vì cô dụng vào, mà tài
liệu trên bàn đùng đùng rớt xuống, từng cái nện vào người Diệu Tinh.
Đường Nhã Đình bước vào, nhìn thấy chính là một màn thế này, Diệu Tinh ngồi
dưới đất, bị tài liệu rớt xuống đập cho đầu tóc rối bù, ngay cả quần áo
của cô ta cũng nhăn nhúm. Cô nhìn Diệu Tinh một cái, xoay mặt nhìn Tiêu
Lăng Phong, quả nhiên, giờ phút này vẻ mặt anh ta đầy hốt hoảng.
Trình Diệu Tinh, cô dám ở đây quyến rũ Lăng Phong.
Diệu Tinh ngồi dưới đất, cô thấy rõ ở ngoài cửa, Lisa và Đường Nhã Đình đầy
vẻ giễu cợt, còn Tiêu Lăng Phong lại như không có chuyện gì xảy ra, bình thường đứng một bên, nhìn vẻ nhếch nhác của cô.
“Đây là sao?” Đường Nhã Đình hỏi.
“Thư ký Trình, tôi nói rồi, cô vừa mới xuất viện, không cần đến công ty
vội!” Tiêu Lăng Phong tiến lên trước một bước, chặt chẽ nhìn chằm chằm
Diệu Tinh, giống như chỉ sợ Diệu Tinh nói gì đó.
“Đường tiểu thư, tôi không sao.” Diệu Tinh cười khẽ, đứng dậy. “Chẳng qua là đầu hơi choáng váng, không cẩn thận bị ngã thôi!”
“Cô đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi, tiệc rượu lần này phải làm thật xuất sắc, dù sao, đây cũng là kỉ niệm ngày thành lập “Thiên Tuấn”, cô lập kế hoạch như thế rất tốt, lần này tôi đành phải để cô vất vả rồi!” Tiêu
Lăng Phong khéo léo giải thích nguyên nhân anh ta gọi Diệu Tinh vào.
“Dạ vâng, Tổng giám đốc Tiêu, tôi biết rồi!” Diệu Tinh cung kính nói. “Tôi đi ra ngoài trước!”
“Đi đi!” Tiêu Lăng Phong không có kiên nhẫn giơ một tay lên, sau đó xoay
người kéo Đường Nhã Đình, cẩn thận từng li từng tí quan sát hành động cô ta. Nếu cô ấy hiểu lầm thì sao. Tiêu Lăng Phong tự trách, mình quả thật điên rồi, đang trong phòng làm việc mà có thể làm ra chuyện như thế.
Tiệc rượu của công ty!
Trong lúc Tiêu Lăng Phong đang thất thần, trong lòng
Đường Nhã Đình cũng bắt đầu từ từ tính toán, Trình Diệu Tinh, cô dám
công khai quyến rũ Tiêu Lăng Phong ở công ty, tôi muốn cô sẽ mất hết mặt mũi tại tiệc rượu của Thiên Tuấn.
“Lăng Phong, tiệc rượu khi nào vậy, sao em không nghe anh nhắc tới.”
“Không phải là do chưa có dịp nói cho em biết sao, chiều nay anh với em đi chọn lễ phục.”
“Ừm!” Đường Nhã Đình gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào ngực Tiêu Lăng Phong. Lăng
Phong, biểu hiện này, có phải là chột dạ không, hay là, anh đang áy náy…
Nhà vệ sinh.
Diệu Tinh đang chỉnh sửa lại đầu tóc ở trước gương.
“Thư ký Trình, quả nhiên thủ đoạn của cô rất khá! Chỉ mới mấy phút mà thôi,
cô đã có thể làm ra chuyện như vậy!” Lisa vừa rửa tay vừa bình tĩnh nói. Giọng nói như là đang tán gẫu.
“Cô có ý gì?” Diệu Tinh cau mày.
“Tôi có ý gì, đều không quan trong, ngược lại là Đường Nhã Đình!” Lisa vẫy
vẫy mấy giọt nước trên tay. “Cô ta sẽ không tin cái lý do… đầu bị choáng váng.” Cho nên đối với loại người có thù tất báo đó, tôi khuyên cô vẫn
nên cẩn thận thì hơn!” Cô ta khẽ cười, xoay người đi ra ngoài. Với tính
tình Đường Nhã Đình, cô ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội trong tiệc rượu này, cho nên… Dù cho người nào xảy ra chuyện, đều là chuyện tốt đối với cô.
“Lisa, có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy!”
“Sau khi tan việc, đi mua lễ phục đi!” Lisa cười thật rực rỡ.
“Tiền lương của tôi, làm sao mua được…”
“Tôi dẫn cô đi!” Lisa khoác tay đồng nghiệp. “Nhìn gì vậy!” Lisa cau mày.
“Tiệc rượu công ty làm tâm tình người ta tốt lên mà! Tôi thật sự có hơi
không thể chờ đợi nữa…”