“Thế nào. Ba năm không gặp, nhìn thấy tôi, cũng không chào hỏi sao?” Dương Nhược Thi ưu nhã tiến tới.
“Dương tiểu thư, đã lâu không gặp.” Diệu Tinh lịch sự lên tiếng chào hỏi.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp!” Dương Nhược Thi mỉm cười quan sát Diệu Tinh.
Diệu Tinh không biết nụ cười cô ta có ý gì. “Ba năm nay, cô có khỏe
không!”
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi rất tốt!”
“À! Vậy là ông trời không có mắt rồi, một hung thủ giết người, lại có thể sống rất tốt!” Dương Nhược Thi nham hiểm nói.
“Cô nói cái gì?” Sặc mặt Diệu Tinh trở nên trắng bệch.
“Tôi nói cô hại chết Mộ Thần, vẫn có thể thanh thản như thế, quả thật ông trời không có mắt.”
“Dương Nhược Thi, cô nói chuyện nên khách khí một chút!” Diệu Tinh quát. “Tôi
không có hại chết Mộ Thần, không có!” Diệu Tinh lắc đầu nỉ non. “Không
có…”
“Không có?” Hài lòng nhìn phản ứng của Diệu Tinh, Dương
Nhược Thi cười thật hả dạ. “Cái chết của Mộ Thần là như thế nào, chỉ có
cô là người hiểu rõ nhất, không phải sao?”
“Cô không được nói nữa!” Diệu Tinh hét lên, đẩy mạnh Dương Nhược Thi ra.
“Á!” Diee~n Không thể ngờ tới đột nhiên Diệu Tinh lại làm như vậy, Dương
Nhược Thi lui về sau mấy bước, ngã trên đất, ddafn nhìn mọi người xung
quanh, Dương Nhược Thi cảm thấy mất hết thể diện, đứng dậy, oán hận đi
tới. “Cô là ai hả, lại dám đẩy tôi.” lee Dương Nhược Thi nói xong, hất
cái ly trong tay về phía Diệu Tinh, quys cảm thấy còn chưa hả giận, giơ
tay lên tát Diệu Tinh một cái thật mạnh. ddoon
Chát! Âm thanh
trong trẻo đủ để làm cho xung quanh yên tĩnh trở lại. Mặt Diệu Tinh bị
đánh đến nghiêng qua, trên mặt nóng hừng hực, thậm chí khóe miệng còn
chảy ra ít máu. Trên mặt dính đầy rượu, một cái tát này lại càng đau
hơn. Dường như cô đứng không được vững.
“Các người đang làm gì?” Giọng nói Tiêu Lăng Phong xuyên qua đám người.
“Sao vậy?” Đường Nhã Đình cũng đi tới, nhìn cả người đều là rượu, gương mặt
sưng đỏ của Diệu Tinh, trong lòng Đường Nhã Đình vô cùng sảng khoái.
“Tôi…” Dương Nhược Thi cũng đã ý thức được mình có chút kích động.
“Dương tiểu thư, thư ký của tôi đắc tội với cô?” Tiêu Lăng Phong bước tới.
Diệu Tinh ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Lăng Phong.
“Tâm trạng thư ký của anh hình như rất kích động!” Dương Nhược
Thi nuốt nước miếng ngẩng đầu lên. “Là cô ta đả thương tôi trước, tất cả mọi người
đều nhìn thấy!”
Tiêu Lăng Phong híp mắt, xoay mặt nhìn Diệu Tinh. “Thư ký Trình, nói xin lỗi!”
Ồ! Một cảnh tượng rất quen thuộc. Diệu Tinh cười. Lúc trước ở trong phòng
làm việc của anh ta, anh ta cũng muốn cô nói xin lỗi Lisa như thế này,
sau đó nhìn Lisa tát cô một cái thật mạnh.
“Không nghe thấy lời
nói của tôi sao?” Tiêu Lăng Phong trợn mắt. Thái độ quật cường của Diệu
Tinh làm anh cực kỳ khó chịu. “Dương tiểu thư là khách của công ty, cô
tiếp đãi khách khứa như thế đó sao!”
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Dùng sức lau sạch máu ở khóe miệng. “Tôi không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi!”
“Cô…” Tiêu Lăng Phong siết chặt tay, anh không ngờ Diệu Tinh dám làm anh bẻ
mặt ở trước mặt nhiều người như vậy. “Trình Diệu Tinh, tôi nói lại lần
cuối cùng. Nói xin lỗi!” Tiêu Lăng Phong hạ thấp giọng.
“Tiêu
Lăng Phong, anh cảm thấy tôi tiếp đón cô ta không chu đáo. Có thể để cô
ta tát tôi một cái, muốn tôi nói xin lỗi, đừng có nằm mơ!”
“Cô nói lại lần nữa!” Tiêu Lăng Phong nắm lấy cổ Diệu Tinh. “Nói, xin lỗi!” Từng chữ từng chữ của anh ta lạnh như băng.
“Lăng Phong, anh đang làm gì thế!” Đường Nhã Đình tiến lên kéo cánh tay Tiêu
Lăng Phong. Anh ấy lại có thể vì chuyện của Trình Diệu Tinh mà mất khống chế ở trước mặt nhiều người như vậy. “Lăng Phong, anh buông ra!” Cô ta
lo lắng kêu lên. “Diệu Tinh. Cô nói xin lỗi đi!” Đường Nhã Đình nói
xong, liếc mắt nhìn thấy mảnh ly vỡ trên sàn nhà, nháy mắt trong dôi mắt xẹt qua một tia sáng…