Diệu Tinh nằm trên
mặt đất hít vào từng ngụm từng ngụm không khí, thở hổn hển, ho khan
không ngừng. Ngoài cửa, Đường Nhã Đình ra sức gõ cửa.
“Lăng Phong, anh làm gì trong đó vậy, đừng nói là tổn thương Diệu Tinh, anh mở cửa nhanh lên!”
“Trình Diệu Tinh, Nhã Đình lương thiện như thế, sao cô có thể nhẫn tâm làm cô
ấy bị thương!” Nghe giọng nói Đường Nhã Đình, trong lòng vừa mới bình
tĩnh được một chút, đã hoàn toàn mất sạch. “Cô nói đi!”
“Bởi vì tôi độc ác!” Diệu Tinh trả lời. “Tiêu Lăng Phong, anh một mực cho rằng tôi cố ý, thì tôi chính là cố ý!”
“Được, rất tốt!” Tiêu Lăng Phong giận quá hóa cười. “Trình Diệu Tinh, có phải
cô thật sự cho rằng tôi không có biện pháp với cô hay không?” Anh ta
dừng sức nắm cằm Diệu Tinh. “Tôi không làm khó dễ cô, bởi vì tôi biết cô không quan tâm, nhưng còn Trình Ngự… Nếu như ông ấy biết, sự khỏe mạnh
của ông ấy là dùng thân thể của con gái để đổi lấy, cô nói xem sẽ như
thế nào?”
Trong đầu Diệu Tinh nháy mắt đã trở nên trống rỗng.
“Anh hèn hạ!” Diệu Tinh quát lên.
“Không dùng thủ đoạn đặc biệt thì làm sao có thể đối phó với loại người đê tiện như cô!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười.
“Tiêu Lăng Phong, vì sao anh lại dùng sức khỏe của cha tôi để uy hiếp tôi!”
“Bởi vì cô chỉ quan tâm việc này, thật sự không nghĩ đến, một kỹ nữ không
ngại bị người khác đè lên, lại là một hiếu nữ…” Tiêu Lăng Phong cười
nhẹ.
“Kỹ nữ?” Diệu Tinh nắm chặt nắm tay, nhưng vẫn bật cười “Tôi là một kỹ nữ thì thế nào?” Diệu Tinh nâng thân trước lên. “Tiêu Lăng
Phong, anh cũng không phải đã dùng hết mọi thủ đoạn, để giữ một kỹ nữ vì cha như tôi ở bên người!”
“Đừng có tự đề cao mình!” Tiêu Lăng
Phong giễu cợt, “Tiêu Lăng Phong tôi cho dù có thiếu đàn bà, cũng sẽ
không có hứng thú với một kỹ nữ đã bị người khác chơi qua!” Anh ta kề
sát bên tai Diệu Tinh. “Hạ Cẩm Trình bảo vệ cô mọi nơi, cô để cho anh ta thỏa mãn đi! Hay là hôm đó ở bệnh viện, cô nói có người cứu cô, là bởi
vì cô bị Triệu Chí Viễn chạm qua rồi, lại không muốn Hạ Cẩm Trình biết,
nên mới nói như thế có phải không?”
“Tiêu Lăng Phong, tôi mà nói
không phải có phải anh sẽ
rất thất vọng hay không?” Diệu Tinh ngẩng đầu. “Đúng thế! Anh nói rất đúng, quả thật tôi làm cho Hạ Cẩm Trình rất thỏa mãn, Triệu Chí Viễn được như ý, thế nào, anh có ý kiến gì không?”
“Cô… Ha ha… Nói thật hay!” Tiêu Lăng Phong nổi đóa, đột nhiên vỗ tay. Diệu
Tinh kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Phong, nhìn anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay ấn nhẹ xuống. Lời nói vừa rồi của Diệu Tinh truyền ra từ bên
trong. “Trình Diệu Tinh, không phải cô phách lối sao. Bây giờ tôi sẽ cho Trình Ngự nghe những lời này, để cho ông ấy nghe xem cô con gái ngoan
ngoãn của ông ấy, nói ra những lời tán tận lương tâm như thế nào.”
“Đừng!” Nghe lời nói của Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh xông tới. “Tiêu Lăng Phong, anh không thể làm thế!”
“Trình Diệu Tinh, tôi muốn cô biết có một số người cô hãm hại không nổi, cũng
muốn cho cô biết. Chống đối với tôi, sẽ không có kết quả tốt.”
“Đừng! Diệu Tinh lo lắng hét lên. “Tiêu Lăng Phong, tôi cầu xin anh đừng như vậy!” Diệu Tinh hốt hoảng lắc đầu.
“Bây giờ hối hận, đã muộn rồi!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng. “Vào lúc cô nhẫn tâm đẩy Diệu Tinh, cô nên biết hậu quả!”
“Nói đi nói lại, cái anh muốn chính là xả giận cho Đường Nhã Đình sao!” Diệu Tinh quát lên. Sau đó liếc nhìn cái ly cao cổ bên cạnh, cô đi qua
vài bước, cầm cái ly lên, đập mạnh vào cạnh bàn. Trong nháy mắt. Cái ly vỡ tan tành, chỉ còn lại chân đế dài mảnh, sắc bén.
“Thế nào, muốn giết tôi diệt khẩu?” Tiêu Lăng Phong cười bước lên. “Đến đây đi!”
Ngực Diệu Tinh kịch liệt phập phồng, cô nhét chân ly vào tay Tiêu Lăng
Phong. “Không phải anh rất công bằng sao, Tiêu Lăng Phong, hiện tại anh
cũng có thể đâm tôi bị thương!” Diệu Tinh nói xong, kéo tay Tiêu Lăng
Phong, đâm mạnh về phía mình…