Đột nhiên Diệu Tinh bị kéo lên, cô đụng vào ngực của Tiêu Lăng Phong, anh ta đang tức giận, chưa bao giờ lạnh lùng như thế này.
“Anh làm cái gì thế?” Tay Diệu Tinh bị nắm chặt, cảm thấy hơi đau. “Tiêu
Lăng Phong, anh thật kỳ quái, anh hạn chế tự do của tôi, ngay cả trái
tim của tôi anh cũng muốn khống chế luôn sao!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên.
Tại sao đi tới cũng gặp phải anh ta.
“Tôi nói rồi, cả thân thể và trái tim của cô, đều thuộc về tôi!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói. “Cô
có bệnh hay quên sao, tôi chỉ mới vừa nói lúc sáng thôi…” Anh ta nói
xong, vừa lôi vừa kéo Diệu Tinh ra ngoài.
“Tiêu Lăng Phong, anh
điên à, buông tôi ra!” Diệu Tinh hét to lên. Lúc này điện thoại Tiêu
Lăng Phong vang lên. Nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, Tiêu Lăng
Phong khẽ cau mày.
“Alo, Nhã…”
“Lăng Phong cứu em…” Tiếng gào thét tuyệt vọng của Đường Nhã Đình vang ra từ điện thoại.
Nghe tiếng thét tuyệt vọng của Đường Nhã Đình, đầu óc Tiêu Lăng Phong bỗng
trở nên trống rỗng, quên mất mình vừa nói cái gì. Anh vội vội vàng vàng
chạy đi. Diệu Tinh nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Tiêu Lăng Phong.
Trong lòng tràn ngập nghi ngờ, chuyện gì đã xảy ra!
Tiêu Lăng Phong vừa cầm điện thoại vừa chạy như điên, dựa vào hệ thống định vị,
Đường Nhã Đình đang ở gần nơi này, tiếng gào thét của Đường Nhã Đình lúc vừa rồi chính là… đừng đụng vào tôi, các người đừng tới đây…
“Nhã Đình, em không được có chuyện gì!” Trong lòng Tiêu Lăng Phong chưa bao
giờ hoảng sợ như thế này. “Anh đã nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, em không
thể xảy ra chuyện được…” Anh lo lắng nghĩ, gọi điện thoại cho trợ lý,
muốn anh ta đến chỗ đó ngay lập tức. “A!!!” Anh hét lên thật to.
Diệu Tinh chạy theo, nhưng theo không kịp bước chân của Tiêu Lăng Phong, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ở một nơi cách quán bar không xa, rốt cuộc Tiêu Lăng Phong đã dừng lại,
giờ phút này, trên mặt đất trải đầy những mảnh kính vỡ và quần áo bị xé
nát, còn có mấy gã đàn ông nằm kêu rên, Tiêu Lăng Phong thì đang đứng
thở hồng hộc, mồ hôi thấm ướt cả tóc, nhỏ xuống từng giọt.
Lúc
này đây, đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới,
Đường Nhã Đình đang dựa vào ngực Hạ Cẩm Trình, run lẩy bẩy. Cảnh tượng trước mắt làm cho trái tim
Tiêu Lăng Phong như muốn vỡ ra.
“Nhã Đình!” Bởi vì đau đớn trong lòng mà giọng nói Tiêu Lăng Phong trở nên run rẩy.
“Lăng Phong, Lăng Phong!” Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình khóc nức nở.
Tiêu Lăng Phong chạy nhanh đến, ôm Đường Nhã Đình vào trong ngực. “Nhã Đình, xin lỗi, anh tới trễ. Đã xảy ra chuyện gì!”
“Em… Em không biết!” Đường Nhã Đình tủi thân lắc đầu liên tục. Cô ta run rẩy ôm chặt Tiêu Lăng Phong, áo sơ mi trắng bị cô nắm lấy, xuất hiện những
vệt máu…
Diệu Tinh đuổi theo Tiêu Lăng Phong, tay chống đầu gối,
thở hổn hển. Chạy quá lâu, cô cảm thấy phổi của mình sắp nổ tung. Nhưng
cô còn chưa kịp phản ứng. Đột nhiên những gã đàn ông đang nằm trên đất
bật dậy, lăn một vòng, bò đến chân Diệu Tinh.
“Trình tiểu thư, cô nhất định phải cứu chúng tôi…”
Đầu óc Diệu Tinh trở nên trống rỗng, nhìn Đường Nhã Đình như hươu con hoảng sợ và quần áo xốc xếch của cô ta, trong chớp mắt cô biết đã xảy ra
chuyện gì. Nhưng mà, những người này là sao. Bọn họ nói gì vậy? Tại sao
bọn họ lại biết cô.
“Các người, các người là ai?”
“Trình
tiểu thư, sao cô lại làm như không biết chúng tôi. Chuyện này đều do cô
bảo chúng tôi làm. Cô nhất định phải cứu chúng tôi.”
Nghe mấy gã
đàn ông nói vậy, Tiêu Lăng Phong vốn đang tức giận, xoay người lại, ánh
mắt lạnh lùng như muốn giết người, Diệu Tinh hốt hoảng lui về sau một
bước.
Tại sao lại như vậy, nhìn Tiêu Lăng Phong đang từng bước đến gần, Diệu Tinh luống cuống lắc đầu. “Không, không phải…”