Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 263: Tiêu Lăng Phong, anh coi tôi là cái gì


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều tra liên tục mấy ngày cũng không tiến triển được chút nào. Lật ngược cả thành phố T lên, nhưng mà cũng không thể tìm được mấy người phải tìm kia. Mà người duy nhất tìm được, thì lại cũng không biết chuyện gì cả. Hiện tại đầu mối duy nhất chính là, lúc ban đầu bọn họ đã thương lượng với nhau là vứt đứa bé này xuống bờ sông. Bởi vì trời mưa rơi như vậy, ắt là nước sẽ phải dâng lên cao, đứa bé này sẽ bị nước cuốn trôi đi... Còn chuyện kế tiếp thì sẽ phải nghe theo mệnh trời.

Liên tục mấy ngày liền không ngủ không nghỉ, cả người Tiêu Lăng Phong thoạt nhìn cũng phá lệ tiều tụy. Vết thương cũ chưa lành lại tăng thêm. Liên tục mấy ngày trôi qua cả người anh đã gầy đi một vòng, ngay cả cái cằm cũng trở nên nhọn.

Lần nữa không có tiến triển, @MeBau*diendan@leequyddonn@ Tiêu Lăng Phong cũng phiền não. "Súc sinh!" Tiêu Lăng Phong giận đến mức một quyền đánh vào trên mặt thủy tinh thượng. Thủy tinh từ từ xuất hiện tiếng rạn nứt vỡ ra, sau đó tay của anh tứa ra tia máu... Bảo bảo, con nhất định không được xảy ra chuyện, rất nhanh ba ba sẽ tới tìm con, sẽ yêu thương con
thật tốt, sẽ yêu thương mẹ con thật tốt! Người một nhà chúng ta sẽ không bao giờ còn phải chia cách nhau nữa.

Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua, đang lúc bận bịu thì đã đến buổi hôn lễ của Tịch Mạt. Hôn lễ được cử hành ở trong vườn hoa của nhà họ Tiêu. Khách tới tham gia hôn lễ là người trọng yếu trong giới chính trị cho đến tinh anh trong giới thương mại. Trong vườn hoa nhà họ Tiêu có vẻ phá lệ náo nhiệt.

Tiêu Lăng Phong bận rộn tiếp đón tân khách, nhưng ánh mắt cũng không lúc nào ngừng tìm kiếm ở trong đám người. Anh biết nhất định Diệu Tinh sẽ tới. Chỉ có điều là anh không ngờ rằng, cả Car­los cũng tới đây. Nụ cười của anh từ từ cứng ngắc lại, cho đến lúc sau cũng không thế nào cười nổi nữa. 

Diệu Tinh mặc trên người một bộ lễ phục màu đen tuyền. Nhìn qua, thấy cô cực kỳ lạnh lùng, Rõ ràng là Diệu Tinh đang ở một nơi không xa, nhưng mà... Tại sao anh lại cảm thấy có khoảng cách mãnh liệt đến như thế. Mấy lần, anh muốn mở miệng gọi Diệu 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện