Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 285: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Diệu Tinh trở lại biệt thự thì lúc này đã là đêm khuya. Gần đây Car­los luôn ở tại nơi này, nhưng mà đèn ở trong phòng vẫn tối đen. Nói vậy thời gian này chắc Tiểu Duệ và Car­los đã đi ngủ rồi! Diệu Tinh nhẹ nhàng mở cửa, nhón chân nhẹ nhàng đi vào.

"Anh về rồi sao!" Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng nói dọa Diệu Tinh giật mình. Cô nhìn về phía tiếng nói vọng đến, vừa vặn thấy ánh đèn sáng lên. Car­los đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô. Trên mặt của anh tràn ngập sự mệt mỏi, quần áo trên người anh vẫn chưa từng được thay đổi. Hiển nhiên, ngay sau khi anh tan việc anh đã ngồi ở chỗ đó rồi.

"Ừ!" Hồi lâu, Diệu Tinh mới mở miệng nói tiếp: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Thế nào mà anh vẫn còn chưa nghỉ ngơi vậy?" Diệu Tinh đổi giầy đi tới. "Anh đã ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn!" Car­los thực thà nói. Hôm nay anh cố ý trở lại sớm một chút, nghĩ muốn ăn mừng một chút, rốt cuộc Diệu Tinh đã đáp ứng lời cầu hôn của anh. Thế nhưng mà khi vào đến cửa, anh lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệu Tinh đâu cả. Trong phòng ngủ bừa bãi loạn xạ, hiển nhiên là cô đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Cô đã đi nơi nào vậy? Hiển nhiên, là cô không đến công ty làm việc. Nơi cô có thể đi được cũng chỉ có bệnh viện. Nghĩ đến cô đi đến gặp Tiêu Lăng Phong, trong ngực trong liền bắt đầu thấy khó chịu đau đớn. Diệu Tinh không có ở đây, thậm chí cũng chưa từng trở lại. Anh đã ngồi đó mãi cho đến rất khuya, sau đó… cho đến bây giờ…

"Để em đi lấy ít đồ giúp anh. Tiểu Duệ đã ăn rồi chứ?" Diệu Tinh nói xong liền đi về hướng phòng bếp. Car­los trước một bước đã bắt được cổ tay của Diệu Tinh.

"Không cần!" Car­los nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Diệu Tinh: "Em đi đến bệnh viện rồi hả?"

"… Vâng!" Diệu Tinh gật đầu,di@en*dyan(lee^qu.donnn), giống như là đã làm sai một chuyện gì đó, giờ phút này Diệu Tinh thật sự cực kỳ áy náy, nhưng cô lại không biết phải nói tránh đi như thế nào.

"Tiêu Lăng Phong có khỏe không?" Car­los từ từ buông Diệu Tinh ra. "Hình như hôm nay em đi có vẻ rất vội vàng." Anh chờ Diệu Tinh giải thích.

Vội vàng? Đúng thế, hôm nay cô từ bệnh viện chạy về nhà vội vội vàng vàng đổi quần áo, sau đó vội vã để đi đến vườn trẻ.

"Tạm thời có một số việc!" Diệu Tinh thấp giọng nói qua. "Tình hình của Tiêu Lăng Phong không được tốt lắm!" Nói chính xác hơn là tình hình của Tiêu Lăng Phong tệ hết biết rồi.

"Diệu Tinh. Em nhất định cứ phải thành thực đối với anh như vậy hay sao?" Carlos hỏi. Cho dù là cô nói lừa gạt anh một chút cũng tốt. Hít sâu một hơi, Carlos nhắm mắt lại, chuyện mà anh lo lắng nhất rốt cuộc cuối cùng cũng đã sắp xảy ra rồi, có phải hay không...

"Hả?" Diệu Tinh nhìn Car­los vẻ đầy khó hiểu. "Sorry (Xin lỗi – Tiếng Anh trong nguyên bản), Car­los, không phải là em cố ý muốn trở về nhà muộn đâu!" Là vì Alice cứ quấn lấy cô không buông, hơn nữa
cô cũng thật sự không đành lòng bỏ đi sớm như vậy. Nếu không phải là Carlos vẫn còn chưa biết chuyện về đứa nhỏ của cô, thật sự Diệu Tinh chỉ muốn mang con gái về nhà cùng nhau ngủ. "Ngày mai, em sẽ cố gắng về nhà sớm!"

"Ngày mai em vẫn còn phải đi đến bệnh viện sao?" Car­los hỏi. "Anh ta thật sự bị nghiêm trọng đến như vậy sao? Đến mức độ em cần phải mỗi ngày đi đến bệnh viện để chăm sóc như vậy!" Cảm xúc của Car­los có chút bị kích động.

"Car­los, anh bị làm sao vậy?" Diệu Tinh ngẩng đầu. Car­los chưa từng bao giờ nóng nảy như vậy: "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Ngày mai em không cần đi tới đó có được hay không!" Car­los hỏi.

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì em là vị hôn thê của anh! Bởi vì anh không muốn em đi gặp Tiêu Lăng Phong!" Carlos nói xong, nhắm mắt lại, bình tĩnh lại một lúc. Mình thế này là thế nào nhỉ! Tại sao lại như vậy không bình tĩnh như vậy.

Diệu Tinh cũng có chút ngây người. "Car­los, anh tức giận sao?"

"Diệu Tinh!" Car­los đưa tay kéo Diệu Tinh kéo vào trong ngực: "Thật xin lỗi." Anh nặng nề thở ra một hơi, "Không phải là anh chất vấn em điều gì, cũng không hề có ý muốn hạn chế em làm việc gì, chẳng qua là… ở trong lòng anh, không hiểu sao lại có cảm giác không an toàn! Diệu Tinh, anh thật sự sợ rằng, em đáp ứng lời cầu hôn của anh chẳng qua là từ sự xúc động nhất thời, sợ… ở trong lòng của em vẫn còn yêu Tiêu Lăng Phong như cũ!"

Ầm! Trái tim Diệu Tinh nặng nề trầm xuống. "Anh đang nói cái gì vậy?" Diệu Tinh cau mày. "Car­los, anh không nên suy nghĩ bậy bạ như vậy, được không?" Cô nói an ủi Car­los, nhưng bản thân mình lại không có cách nào buông lỏng. Car­los yêu cô như vậy, lúc này mình sẽ phải nói như thế nào đây, nói mình không thể trở về Barcelona cùng anh được, ngay cả...

"Anh biết anh không nên hẹp hòi như vậy. Anh trước nên tin tưởng em mới đúng! Thế nhưng mà… Diệu Tinh, chỉ cần nghĩ đến em đi gặp Tiêu Lăng Phong là trong lòng của anh lại đau đớn cực kỳ!" Đây là lần đầu tiên Car­los biểu hiện yếu ớt ở trước mặt Diệu Tinh như vậy. Diệu Tinh từ từ giơ cánh tay lên, ôm lấy Car­los.

"Không phải là lỗi của anh! Car­los anh có quyền yêu cầu em như vậy. Chẳng qua là… Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, em…" 

Car­los ôm lấy eo Diệu Tinh, ôm cô thật chặc vào sát với hướng thân thể của mình. Ám hiệu của anh rõ ràng như vậy. Hơi thở nồng đậm của anh phun ở trên hõm vai của Diệu Tinh. Car­los chậm rãi hôn lên gò má Diệu Tinh, hôn lên nơi cổ của cô.

"Car­los, đừng như vậy…" Không muốn nghe thấy Diệu Tinh cự tuyệt, Car­los chận lại miệng của Diệu Tinh, nhiệt tình hôn cô.

Tay 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện