Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 291: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệu Tinh nhìn xuyên qua mắt mèo thấy Tiêu Lăng Phong đứng ở bên ngoài, khẩn trương hít một hơi, tại sao Tiêu Lăng Phong lại ở chỗ này.

Trong nháy mắt cửa mở ra, hô hấp của Tiêu Lăng Phong đều muốn dừng lại. Anh nhìn cánh cửa nứt ra thành một khe hở một chút xíu, nhìn thấy Diệu Tinh hoàn toàn xuất hiện ở trong tầm mắt. Rõ ràng chỉ có mấy giây, mà sao lại giống như cách mấy đời...

Tiêu Lăng Phong đứng tại chỗ nhìn Diệu Tinh, trong lúc nhất thời, hai nguời cũng không có ai nói lời nào. Chẳng qua là cứ nhìn lẫn nhau như vậy, phảng phất trong mắt của bọn họ, cũng chỉ có hình ảnh lẫn nhau...

"Anh có thể vào không?" Tiêu Lăng Phong thử hỏi thăm dò.

"À... Sao anh lại tới đây?" Mở cửa ra, thấy sắc mặt Tiêu Lăng Phong trắng nhợt, Diệu Tinh lên tiếng hỏi. @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Ý tôi muốn nói là... không phải là anh đang ở bệnh viện hay sao?" Cô quay mặt qua một bên, phiền não vì mình không thể đối xử tàn nhẫn với Tiêu Lăng Phong được.

"Đã thật nhiều ngày qua mà không thấy em đến, cho nên... Anh muốn tới thăm em một chút!" Nụ cười của Tiêu Lăng Phong có chút suy yếu. Ở bệnh viện liên tục lâu như vậy, thoạt nhìn cả người Tiêu Lăng Phong cũng gầy gò nhiều.

"Sức khỏe của anh có khá hơn chút nào không?" Diệu Tinh tránh sng một bên cửa, nghĩ muốn mời anh vào cửa nhưng lại không nói gì.

"Cũng tạm được!" Tiêu Lăng Phong gật đầu. Sau đó bên trong phòng lại an tĩnh trở lại, thậm chí Diệu Tinh thở hào hển bởi vì có chút khẩn trương mà cũng có vẻ như hơi đột ngột: “Anh ngồi đi! Mới vừa dời qua cho nên đồ đạc có chút lộn xộn." Diệu Tinh cười một tiếng. Vốn dĩ Diệu Tinh định ôm Al­ice qua để dời sự chú ý của Tiêu Lăng Phong một chút, thế nhưngcô nhóc đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng đâu. Nhìn cánh cửa phòng của con bé đóng chặt, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Diệu Tinh chỉ biết thở dài.

Tiêu Lăng Phong chậm rãi ngồi xuống. Lần này Tiêu Lăng Phong phải nằm viện khá dài, anh thật sự là cảm thấy sắp mất nửa cái mạng rồi. Ánh mắt của anh gần như tham lam nhìn hết thảy nơi này, cảm giác thật ấm áp...

"Anh có muốn uống nước không?" Hồi lâu không có ai mở miệng nói, Diệu Tinh có chút co quắp.

"Muốn!"

A... Đối với đáp án này, ngược lại Diệu Tinh thật bất ngờ. Nhưng cô vẫn đứng dậy
rót cho Tiêu Lăng Phong một chén nước.

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong không nhịn được từ phía sau liền ôm lấy Diệu Tinh. Đột nhiên xuất hiện độ ấm khiến cho cả người Diệu Tinh cũng cứng đờ. Thậm chí tay của cô cũng có chút phát run.

"Anh làm gì thế?" Diệu Tinh lạnh lùng hỏi.

Câu hỏi rất rõ ràng. "Anh rất nhớ em!" Tiêu Lăng Phong kề vào bên tai Diệu Tinh, thì thầm bày tỏ suy nghĩ của mình: Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Lâu nay anh đã thành thói quen, cứ mở mắt là đã nhìn thấy em. Thế nhưng về sau này không có em ở đây nữa. Khi anh nhớ tới em thì em cũng không có ở đây… Anh chỉ muốn nghe thấy tiếng nói của em một chút, cho dù... chỉ là tiếng hít thở thôi cũng tốt. Nhưng mà mỗi lần gọi điện thoại cho em, em cũng cương quyết cự tuyệt nhận nghe!" Tiêu Lăng Phong nói nhẹ nhàng, rõ ràng không phải là uất ức hay oán trách, nhưng mà khi nghe thấy những lời nói ấy lại làm cho lòng người thấy đau...

Trong lòng Diệu Tinh chợt đau xót. "Đừng như vậy!" Diệu Tinh muốn đẩy cánh tay của Tiêu Lăng Phong vẫn còn đang vòng ở bên hông của cô ra, nhưng mà bàn tay của cô lại bị anh cầm lấy. Đụng phải chiếc nhẫn trên ngón tay của Diệu Tinh, sau lưng Tiêu Lăng Phong chợt cương cứng một chút.

"Diệu Tinh, anh cũng vậy, anh cho là mình có thể buông tay, anh cho là chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc, như vậy là anh cũng sống rất hạnh phúc. Thế nhưng mà... khi anh thật sự dự định như vậy, thì anh mới phát hiện ra mình căn bản không làm được!"

"Anh có thể..."

"Anh không thể!" Tiêu Lăng Phong xoay thân thể Diệu Tinh lại: "Diệu Tinh, trong lòng em không phải là hoàn toàn không thèm để ý, không phải hay sao?" Bằng không cô cũng sẽ không né tránh khắp nơi như vậy.

"Anh tới đây chính là vì để nói những lời này hay sao?" Diệu Tinh hỏi.

"Chỉ là vì anh muốn gặp em!" Tiêu Lăng Phong nhìn vào ánh mắt của Diệu Tinh. "Vốn là anh chỉ nghĩ muốn đứng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện