Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại sảnh khu nghỉ ngơi của bệnh viện, Tiêu Lăng Phong lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy đồng ý phẫu thuật.

"Cháu đã liên lạc với bệnh viện rồi, tin tưởng cuộc phẫu thuật sẽ có thể được tiến hành rất nhanh thôi!"

Trình Ngự không lên tiếng. Ông nhìn Tiêu Lăng Phong, thế nào mà lại trở thành như vậy. Thiên Tuấn và Thiên Trì đều không bị hủy trong tay của anh. Đây tuyệt đối là kỳ tích. Mặc dù hết thảy đây chỉ là một mưu kế nhỏ của ông, chuyện đã đạt tới kết quả mà ông mong muốn. Ông vốn nên nói lại chuyện này cho Tiêu Lăng Phong biết. Thế nhưng mà nghĩ đến Diệu Tinh đã từng phải chịu nhiều cực khổ như vậy, đột nhiên ông cảm thấy cần phải thắt sự "hành hạ" thêm một chút nữa đối với Tiêu Lăng Phong mới được.

"Đây là giấy tờ của nơi đã từng là phòng ốc của ngài, còn đây là cổ phần của Thiên Tuấn!"

Trình Ngự nhìn vào những loại giấy tờ gì đó trong tay Tiêu Lăng Phong. Những thứ này từ năm năm trước đã được chuyển nhượng lại dưới tên của Diệu Tinh. Ông không thể nào tin nổi, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong nói: "Đến bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đó!" Trình Ngự nói nhắc nhở: "Coi như đã chứng minh được là cậu yêu Diệu Tinh. Nhưng mà... tôi cũng chưa bao giờ từng nói là
sẽ bởi vì những thứ này mà gả Diệu Tinh cho cậu! Mặc dù trong lòng Diệu Tinh cũng yêu cậu, thì tôi đây cũng sẽ không muốn gả con gái mình cho một người mù!" Trình Ngự nói ác liệt, thế nhưng trong lòng ông lại có mấy phần thương hại cho Tiêu Lăng Phong. Có phải hình thức này của chính mình chính là một loại kích thích rất quá đáng đối với anh hay không! Vì bất kể như thế nào, Tiêu Lăng Phong bị "mù" cũng là vì Diệu Tinh.

"Cho tới tận bây giờ, cháu cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng muốn dùng chuyện này để ngăn trở Diệu Tinh. Mà cháu cũng không muốn dùng nó làm lợi thế cho mình."

"Cậu thật sự có thể cam tâm để cho Diệu Tinh mang theo đôi mắt được ghép giác mạc của cậu gả cho người khác sao?" Trình Ngự bồi thêm một câu mang nặng lực đả kích: "Nếu như Diệu Tinh cảm ơn cậu thì hoàn hảo. Nhưng nếu như con bé không hề cảm kích, @MeBau*diendan@leequyddonn@ lại sống cuộc sống hạnh phúc cùng với người khác, mà cậu lại..."

"Chuyện này không thể để cho Diệu Tinh được biết!"

Trình Ngự không thể ghìm nén được nụ cười. Không biết Diệu Tinh nghe thấy như vậy, khi ấy có thể sẽ tặng cho phía bên kia mặt 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện