Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Sở ngồi ở trong phòng làm việc, nghe Lệ Viêm hồi báo. Chân mày của anh lại càng muốn chau thật chặt hơn. Chiếc bút trong tay anh đã bị bóp đến vỡ vụn. Nghe thấy Diệu tinh sống rất tốt như vậy, không phải là anh nên cao hứng hay sao? Tại sao trong lòng lại thấy đâu như vậy chứ.

"Thiếu chủ, rõ ràng ngài vẫn luôn rất quan tâm, tại sao lại không chịu tới thăm cô ấy như vậy?" Lệ Viêm hỏi.

"Diệu Tinh nói không muốn nhìn thấy tôi!" Mộ Sở nói xong khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ sở. Cô còn nói, cô có thể dễ dàng tha thứ đối với anh, hoàn toàn bởi vì anh là em trai của Mộ Thần.

"Tiểu thư Diệu Tinh nói như vậy nhất định là nói lẫy thôi, nếu như nghĩ muốn phải thật sự để ý đến ngài như một người bạn hay không, cô ấy cần gì phải tức giận kia chứ!" Lệ Viêm nói an ủi. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Kể từ Diệu Tinh gặp chuyện không may tới nay, anh vẫn luôn sai người đến bệnh viện để hỏi thăm tình hình bên đó. Rõ ràng trong lòng anh đang lo lắng muốn chết, nhưng lại không chịu tự mình qua đó để thăm hỏi. 

"Quá đó thì có thể làm cái gì kia chứ?" Mộ Sở đốt một điếu thuốc: "Chuyện đã đến bước này rồi, người nào còn có tư cách ở trước mặt Tiêu Lăng Phong mà nói lời yêu, huống chi Diệu Tinh chưa từng bao giờ có ý định đặt tâm tư của mình vào tôi ở bên này."

"A Sở, anh đừng như vậy!"
Lệ Viêm có chút đau lòng, năm năm rồi. Anh vẫn yêu, vẫn tự trách như vậy.

"Tôi không sao!" hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó từ từ khạc ra ngoài: "Thật ra thì, tôi thật sự vô cùng ao ước được giống như anh trai Mộ Thần của tôi. Ngay từ nhỏ anh ấy đã có hoàn cảnh cuộc sống đơn thuần, có sự yêu thương của ba ba của mẹ… anh ấy tinh khiết, dịu dàng... DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Anh yêu một cô gái cũng yêu thương anh ấy thật sâu..."

"A Sở, rồi anh cũng sẽ có. Hiện tại hết thảy không phải là đã dần dần tốt lên rồi đó sao!"

"Không giống nhau!" Mộ Sở lắc đầu. "Thật ra thì... tôi cũng chưa từng bao giờ nói với anh đi! Diệu Tinh là một cô gái trẻ đầu tiên mà tôi nhất. Ở thời điểm mà anh trai của tôi không kìm hãm được, đến thổ lộ kể lại với tôi từng ly từng tí về cô ấy, thì tôi liền thích cô ấy rồi, chẳng qua là... cô ấy lại là bạn gái của anh trai của tôi, sau đó thì... anh trai của tôi không có ở đây, tôi lại bắt đầu hận cô ấy..."

"Những lời nói này tại sao anh lại không nói với tiểu thư Diệu Tinh?"

"Có nói thì cũng sẽ chỉ làm cho cô ấy khốn nhiễu hơn mà thôi. Nếu chuyện đã thành ra như vậy rồi, sau đó tôi lại làm thêm một chút những chuyện vô bổ bổ túc thêm thì có ích lợi gì đâu."

"Tốt xấu gì thì anh cũng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện