Nằm trong chăn ấm nệm êm, Vân Mộng mơ mơ màng màng ngủ mất. Cô mơ thấy mình trở về cái đêm tối hơn hai tháng trước. Người đàn ông xa lạ kia lôi cô vào trong hẻm, đôi mắt thoáng qua trong ký ức ấy tựa hồ, rất giống… Lục Cẩn Hiên?
Vân Mộng hoảng hốt bật dậy, ánh nắng bên ngoài nhàn nhạt xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong phòng và lan đến góc giường. Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt, tự hỏi rốt cuộc Lục Cẩn Hiên có bí mật gì...
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô mở điện thoại lên thì thấy có thông báo chuyển tiền từ Lục Cẩn Hiên. Cô đưa tay ấn vào kiểm tra, màn hình hiển thị số dư trong tài khoản có chút dài. Cô thử dụi mắt nhìn vài lần, không nhìn nhầm, vậy là ông chủ của cô chuyển nhầm rồi sao? Số tiền này nhiều hơn một con số 0 so với mức lương đã thỏa thuận!
Đang định ra ngoài tìm hỏi Lục Cẩn Hiên, anh đột nhiên mở cửa vào phòng, bộ âu phục màu nâu trên người càng tôn lên làn da trắng đến khó tin của anh. Anh nhàn nhạt hỏi:
“Đã khỏe chưa?”
“Em khỏe hơn nhiều rồi, nhưng mà Lục tổng, hình như anh chuyển dư một số không.” Vân Mộng đưa điện thoại lên cho anh xem.
“Không dư, tiền đó là bồi thường cho em.” Anh chỉ vào ngực cô. “Bảo hiểm lao động.”
“Nhưng…”
Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng làm cô phải ngậm miệng lại ngay lập tức. Được rồi, cô quả thật không nên quá để ý đến chuyện tiền nong khi đứng trước mặt Lục Cẩn Hiên.
Ra đến nhà ăn, Vân Mộng cầm điện thoại nhắn tin hỏi Chu Lệ cần bao nhiêu tiền, bị Lục Cẩn Hiên nhắc nhở:
“Khi dùng bữa không được bấm điện thoại.”
“Vâng vâng…”
Người gì mà khó tính! Vân Mộng lập tức cất điện thoại đi, cô cầm đũa lên mới sực nhớ ra:
“Phải rồi, anh có quen một người tên Lục Tử Tiệp sống ở khu vực này không?”
Câu hỏi của cô làm Lục Cẩn Hiên đang ngồi đối diện nhíu chặt mày:
“Tử Tiệp?”
“Có phải họ hàng của anh không?”
“Ừ. Hai người gặp nhau khi nào?” Lục Cẩn Hiên dò hỏi.
“Ngày đầu tiên rời khỏi Pandora có vô tình gặp cậu ấy, cậu ấy đã cho em quá giang về.” Vân Mộng nói một nửa thì phát hiện ánh mắt Lục Cẩn Hiên hơi đổi, thấy anh còn ghi thù chuyện cô bỏ đi không nói, cô vội cười lấy lòng. “Là cái hôm chưa xin được số của anh đó.”
Cô thấp thỏm nói tiếp:
“Lần thứ hai gặp là lúc em đến bệnh viện, vì nơi đó đang quá tải nên Lục Tử Tiệp đã đưa em về nhà cậu ấy rồi nhờ bác sĩ riêng đến chăm sóc vết