Với thể lực đáng sợ và kích thước của Lục Cẩn Hiên, hai lần một tuần cũng có thể khiến Vân Mộng mệt rã rời, vậy mà anh nói sẽ cộng dồn vào hết cho tuần sau? Cô… Cô nghĩ mình phải trốn thôi, nếu không, cô đảm bảo bản thân sẽ khó xuống giường được!
Vân Mộng khóc không ra nước mắt, trước tiên tạm thời án binh bất động, chờ Lục Cẩn Hiên quay về lại năn nỉ anh thử xem. Cô thấp thỏm bất an, mấy ngày sau đó cứ hễ mở mắt ra là là phải kiểm tra tin nhắn của anh ngay lập tức, hỏi anh công việc thế nào rồi, bao giờ về…
“Em mong tôi về sớm như vậy à?”
Thấy tin nhắn mới nhất anh gửi cho mình, Vân Mộng ôm đầu:
“Không, không phải ý đó, trời ạ, mình chỉ đang lo anh ta về sớm, còn chưa nghĩ ra cách quỵt mấy “bữa ăn” còn thiếu mà…”
Mặc dù nghĩ vậy, khi nhắn tin cho anh thì lại biến thành:
“Về sớm thì tốt.”
...
Lục Cẩn Hiên nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi đột nhiên bật cười, dáng vẻ kia thật sự dọa cho Lục Kình - cha anh lo lắng:
“Cẩn Hiên, con có người mình thích rồi à?”
“Không có.”
“Đừng nói dối ba, ba sống cả trăm năm rồi, con đang múa rìu qua mắt thợ đó.”
Bị ông vạch trần nội tâm, vẻ mặt tươi cười của anh cứng lại, tắt màn hình đi:
“Thật sự không có, chỉ là một vài tin tức thú vị.”
Lục Kình lắc lắc đầu, ông hiểu rõ con trai hơn ai hết, đứa nhỏ này có khác gì ông ngày xưa đâu chứ? Ông nhìn Lục Cẩn Hiên một lúc rồi chậm rãi nói:
“Vì đó là tin nhắn của người con thích, nên nó mới trở nên thú vị.”
Một người đàn ông ba mươi tuổi nhìn tin nhắn điện thoại rồi cười đầy hạnh phúc, đến cả khóe mắt cũng cong lên mà nói rằng không thích người ta sao? Lục Kình thu dọn mấy thứ vũ khí đang đặt trên bàn vào một cái vali rồi đưa cho Lục Cẩn Hiên, nói:
“Hai đứa ở trong thành phố nên cẩn thận một chút, gần đây những nơi khác cũng bị tấn công rồi.”
Không chỉ riêng bọn họ, mà những thành phố khác đều xảy ra tình trạng tương tự, rất nhiều thợ săn tự phát đang đi săn lùng họ.
Lục Cẩn Hiên nhìn vali “đồ” kia, lắc lắc đầu:
“Mấy cây súng ngắn này vẫn nên để Tử Tiệp dùng thì hơn.”
Lục Kình không cho là đúng:
“Con có năng lực điều khiển vật bằng suy nghĩ rất mạnh, sẽ rất khó để bị thương, nhưng chỉ khi tinh thần đủ tỉnh táo, đủ tập trung, mang theo súng bên người cho an toàn.”
Ngẫm thấy ông nói đúng, Lục Cẩn