Vân Mộng không biết bản thân rốt cuộc đang ở nơi nào, nhìn Lục Tử Tiệp đã mất đi ý thức bên cạnh, nước mắt bất giác tràn ra:
“Tử Tiệp bị thương rồi, bọn em hình như đang ở trên đường cao tốc. Em không biết lái xe, làm sao đưa em ấy đến bệnh viện bây giờ?”
Khi nghe được em trai gặp chuyện, Lục Cẩn Hiên nhíu chặt mày:
“Gửi định vị qua cho tôi trước, còn nữa, em đừng dừng xe lại, nhìn phía sau xem. Nếu có chiếc xe nào sắp đến gần, lập tức đạp chân ga đi thẳng cho tôi, em làm được không?”
“Có một chiếc xe đang đến gần, nhưng sao không nhờ họ giúp?” Vân Mộng nói nhanh, nhìn con dao cắm trên ngực Lục Tử Tiệp, cô vô cùng sợ hãi: “Tử Tiệp mất máu nhiều quá.”
“Nghe lời tôi, tên nhóc đó chỉ mất máu thì không chết được. Hiện tại nếu người tiếp cận em là người xấu thì phải làm sao? Đừng dừng lại, đi tiếp đi. Tôi sẽ hướng dẫn em lái xe.”
Lục Cẩn Hiên vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn định vị, sau đó điên cuồng tăng tốc rồi lao nhanh về phía của Vân Mộng. Trong quá trình anh đuổi đến nơi, Vân Mộng đã chạy được thêm một đoạn rất xa. Cô chỉ biết đi thẳng, giữ khoảng cách với những chiếc xe trên đường cao tốc, báo cáo lại tình hình qua điện thoại cho Lục Cẩn Hiên.
Chừng nửa tiếng sau, một chiếc xe màu đen chạy ngược chiều đột nhiên lao đến làm Vân Mộng nín thở:
“Cẩn Hiên? Là anh sao?”
Lục Cẩn Hiên nói:
“Đừng sợ, là tôi, em đạp phanh, dừng lại đi.”
Vân Mộng nghe lời anh giẫm phanh để dừng lại, mồ hôi đã thấm ướt trán và lưng cô. Cả đoạn đường cô luôn thấp thỏm sợ xảy ra tai nạn, rồi lại sợ người đàn ông mặc áo choàng đen sẽ đuổi theo họ, căng thẳng cao độ khiến tay chân cô bây giờ mềm nhũn.
Lục Cẩn Hiên đến chỗ bọn họ để kiểm tra, vừa mở cửa xe nhìn thử, anh lập tức nhận ra con dao đang ghim trên ngực Lục Tử Tiệp là dao chuyên dụng dùng để săn ma cà rồng.
Nhìn thấy anh, Vân Mộng rốt cuộc có thể buông xuống sợ hãi. Anh đưa đỡ cô đứng lên rồi nói:
“Em vào xe trước đi.”
Vân Mộng không nói lời nào, căn bản cũng không biết nên nói gì, loạng choạng đi về phía xe của Lục Cẩn Hiên.
Bởi vì thể chất của ma cà rồng đặc biệt, một khi đến bệnh viện sẽ rất dễ bị phát hiện nên Lục Cẩn Hiên phải ôm Lục Tử Tiệp lên xe của mình, đưa em ấy về nhà để đảm bảo an toàn.
Lục Cẩn Hiên cũng không thể bỏ lại chiếc xe của Lục Tử Tiệp trên đường cao tốc nên chỉ đành đánh ngất Vân Mộng, sau đó sử dụng năng lực đặc biệt, từ xa điều khiển chiếc xe của Tử Tiệp, cho nó tự động chạy trên đường. Hai chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, chạy một vòng lớn mới trở về nhà.
…
Vân Mộng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô không nhớ rõ tại sao mình lại ngất xỉu, chỉ thấy đầu hơi đau.
Đúng rồi, đêm qua Lục Tử Tiệp bị thương nặng, bây giờ