Vân Mộng lên tiếng cảnh cáo mới khiến đám người kia lục đục đứng dậy nhận về tài liệu của bản thân, Phùng Linh An hai mắt long lanh nhìn về phía cô, cảm kích nói:
“Chị tốt với em quá, nhưng làm vậy chị sẽ bị mọi người ghét đó.”
“Không sao đâu. Sau này em đừng im lặng, nếu bất mãn thì nói ra, quá hiền lành không phải không ngoan, mà là đang tạo cơ hội cho người khác bắt nạt.”
Bỏ lại một câu như vậy, Vân Mộng đóng cửa rời khỏi phòng làm việc. Vừa rồi Phùng Linh An có nói người bắt cô bé làm nhiều như thế là Lương Ninh nhỉ? Cùng là con gái với nhau mà cái ả đáng ghét này không thông cảm được còn giỏi gây sự nữa.
Vừa suy nghĩ, Vân Mộng vừa trở lại phòng làm việc.
Gần đây công việc ở Lục thị rất nhiều, một lượng lớn khách hàng đột nhiên xuất hiện khiến Lục Cẩn Hiên lo lắng. Vốn nên vui vì sự phát triển của công ty, nhưng lai lịch của những người này khá đáng ngờ, anh thật sự hoài nghi bọn chúng là thợ săn tự do.
Lục Cẩn Hiên thấy cô trở vào thì dặn dò:
“Em nói với gia đình, bạn bè thân thiết thời gian gần đây đừng ra ngoài vào ban đêm, tuyệt đối đừng đi đến những chỗ vắng vẻ một mình.”
“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Tim Vân Mộng đập nhanh một cách bất thường, mỗi lần Lục Cẩn Hiên nói mấy câu cảnh báo này đều sẽ xảy ra chuyện đó!
Anh nhìn cô rồi đưa điện thoại qua, nói:
“Em xem đi.”
Màn hình hiển thị mấy bài báo dạo gần đây, Vân Mộng xem sơ qua, càng xem càng hoảng. Nhiều vụ mất tích và chết người kỳ bí diễn ra trong thành phố, có tin tức nói là bị thú dữ tấn công, có người chết bị rút cạn máu, có người thân thể không hoàn chỉnh…
“Chẳng phải huyết tộc chỉ hút máu thôi sao? Người này chết thảm quá, thi thể không toàn vẹn…” Cô lẩm bẩm.
Lục Cẩn Hiên nhíu mày:
“Đúng thật huyết tộc không ăn thịt người, nhưng một số kẻ ngoài vòng “pháp luật” có sở thích phanh thây thức ăn. Đây hẳn cũng là lý do mà thợ săn hoạt động ngày càng nhiều.”
Chẳng trách thợ săn tập trung đến đây ngày càng nhiều! Lục Cẩn Hiên lo lắng cho gia đình, cũng lo lắng cho Vân Mộng.
Vân Mộng nghe lời anh liên hệ về cho gia đình, dặn dò mẹ và em trai thời gian này ít ra ngoài. Mẹ cô cũng đã xem tin tức, vừa khóc vừa nói:
“Ở dưới quê không có mấy vụ giết người man rợ như chỗ con, con không phải lo cho mẹ, tự lo cho mình đi. Hay là con về nhà, đừng đi