Trong lòng Lục Cẩn Hiên đã biết được kẻ nào đồn đãi, chờ anh quay lại, anh chắc chắn sẽ không để cô ta được yên.
Hơn nữa, Vân Mộng luôn suy nghĩ tiêu cực nên anh mới đưa cô đến đây, chỉ hy vọng sau khi thăm viếng Vương Khánh thì cô sẽ thôi áy náy, không phải để người khác bắt nạt cô!
Vân Mộng vuốt những giọt nước đang vương trên mặt, ánh nhìn của người xung quanh tàn độc dừng lại ở chỗ cô, đặc biệt là mẹ của Vương Khánh, bà giống như phát điên vậy.
Sau khi bị Lục Cẩn Hiên cảnh cáo, bà mới im lặng được một chút, chưa đầy một phút sau, miệng lại bắt đầu lẩm bẩm nguyền rủa Vân Mộng.
Dây dưa một lúc, Vân Mộng ngay cả cửa cũng chưa bước vào được đã nắm lấy áo của Lục Cẩn Hiên rồi rũ mi mắt:
“Đi thôi.
Em nghĩ bà ấy sẽ không hiểu đâu.”
Lục Cẩn Hiên đưa tay ôm vai cô, tay anh dùng lực có chút lớn suýt làm cô đau.
Cô ngẩng đầu lên, chẳng lẽ anh nổi giận rồi?
Thấy cô nhìn, Lục Cẩn Hiên nghiêm mặt:
“Anh chỉ cho qua lần này thôi, lần sau không được nhẫn nhịn người khác nữa, hiểu không?”
Không ai được phép bắt nạt người phụ nữ của anh!
Đôi mắt Vân Mộng có chút mờ mịt:
“Em nhịn vì Vương Khánh, sẽ không có lần sau.”
Rời khỏi nơi tổ chức lễ tang, Vân Mộng mới hỏi anh:
“Cẩn Hiên, trong thế giới của anh có những thứ gây chết người mà không để lại dấu vết không?”
“Có.
Em nghi ngờ chuyện này là do huyết tộc làm?”
Nghe Lục cẩn Hiên hỏi, Vân Mộng siết chặt nắm tay.
Cô nghĩ đó là Lục Ảnh, nhưng không dám nói ra, dù gì cô ta cũng là người của Lục gia, môi anh đào mấp máy, cuối cùng chỉ nói:
“Anh phải cẩn thận Lương Ninh.”
Lục Cẩn Hiên mở cửa xe, đợi cô ngồi vào rồi mới ân cần thắt chặt dây an toàn giúp cô, đồng thời cho cô một ánh mắt an tâm:
“Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần lo.”
Câu nói ấy khiến Vân Mộng mơ hồ phát hiện ra bản thân vô dụng, trong thế giới của huyết tộc, sức mạnh và quyền lực quyết định vị trí của một người.
Cô lọt vào giữa vòng vây tranh đấu này sẽ khó thoát ra được, bản thân cô lại yếu ớt như một con kiến nhỏ chờ người bảo vệ.
Về đến nhà, Vân Mộng rửa mặt sơ qua rồi ngồi trên giường thẫn thờ một lúc, chợt nhìn thấy Lục Cẩn Hiên cầm thứ gì đó đi về phía mình.
Cô nheo mắt lại, phát hiện trên tay anh là một khẩu súng màu bạc!
Anh ra hiệu cho đứng lên:
“Đến đây, anh dạy em cách dùng súng.”
Cô đi theo Lục Cẩn Hiên ra ngoài, xuống đến một tầng hầm kín đáo, bên trong có một quầy bar cao cấp to rộng được làm từ gỗ quý, không gian âm u khó hiểu, tim cô bất giác đập thình thình.
Lục Cẩn Hiên ấn nút ở trên tường, căn phòng lập tức biến thành một phòng tập bắn, một loạt tấm bia lập tức bật dậy.
Anh đến chỗ giá đỡ vừa xuất hiện, cầm lấy khẩu súng trên giá, nói:
“Anh lo lắng em ra ngoài sẽ gặp chuyện, nên trang bị chút kiến thức để