Vân Mộng không thể không nghi ngờ Phùng Linh An.
Lần đầu tiên đi làm bị nhốt trong nhà vệ sinh, là cô ta mở cửa giúp cô, nói không chừng cô ta đã cố tình nói bóng nói gió cho Lương Ninh ra tay rồi đến vờ vịt làm người tốt đấy.
Mỗi lần chạm mặt nhau, cô ta luôn cố tình nói mấy câu khích tướng để Vân Mộng và Lương Ninh đối đầu với nhau.
Đừng nhìn Vân Mộng bình thường hiền lành dễ nói chuyện mà nghĩ cô ngu ngốc.
Cô vẫn rất chú ý đến Phùng Linh An, đặc biệt là sau vụ việc Vương Khánh bị hạ độc, cô ta âm thầm bán đứng Lương Ninh.
Cô cầm cốc cà phê trở lại phòng làm việc, nói với Lục Cẩn Hiên:
“Em làm theo lời anh nói rồi, đã cho Lương Ninh cơ hội đổ thuốc.”
Lục Cẩn Hiên cầm lấy cốc cà phê ngửi thoáng qua, sau đó chân mày hơi nhếch lên:
“Quả thật là đồ của Lục Ảnh.”
Ban đầu anh chỉ nghi ngờ mà chưa có bằng chứng xác thực, giờ thì có thể xác định 100% đây là đồ từ chỗ Lục Ảnh.
Ít huyết tộc nào có khả năng bào chế, đặc biệt còn là độc dược không màu không vị như vậy.
Vân Mộng nhíu mày:
“Thứ này có công hiệu gì?”
Lục Cẩn Hiên dù gì cũng là người nhà họ Lục, từng tiếp xúc với Lục Ảnh, cho nên cũng đã tìm hiểu qua về việc chế thuốc.
Nhưng ngửi thôi thì cũng khó biết được, anh đưa lên miệng định uống một ngụm thì bị Vân Mộng giành lấy.
Cô mở to mắt nhìn anh:
“Anh làm gì thế?”
“Uống thử.”
“Anh điên rồi! Nó là gì anh không biết mà còn dám uống?”
“Uống một chút thì không chết được.” Lục Cẩn Hiên cười cười.
Vân Mộng lắc đầu, kiên quyết không cho:
“Chẳng may anh bị gì thì sao?”
“Được rồi, anh ngửi được một loại thuốc thôi tình, ừm, thuốc kích dục bên trong, cho nên có uống chắc cũng không sao đâu.”
Mới nói đến đây, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng của Lương Ninh:
“Thư ký Vân, bên ngoài có người tìm cô.”
Vân Mộng quay đầu nhìn Lục Cẩn Hiên, anh ra hiệu cho cô yên tâm, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm rồi đổ hết phần còn lại đi.
Hành động này của anh chọc Vân Mộng cáu kỉnh, đã biết bên trong có thuốc kích dục còn uống? Bây giờ Lương Ninh đột nhiên tìm tới, suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết cô ả có ý định gì!
Vân Mộng lại nhìn thấy ánh mắt tỉnh táo của Lục Cẩn Hiên, anh cười cười nhìn cô, khiến cô không biết phải nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, Lương Ninh liền cười nói:
“Có một vị khách quý đến tìm em.”
“Khách quý sao? Tôi không nhớ là hôm nay có hẹn với ai cả.” Vân Mộng tỏ ra khó chịu.
“Cái này chị cũng không rõ, em xuống xem sao?”
Vân Mộng biết thừa cái mánh này của cô ả, nhưng vì phối hợp với Lục Cẩn Hiên, cô phải nhịn xuống cơn giận rồi nện bước rời khỏi phòng làm việc.
Thấy bóng cô đi xa, Lương Ninh vui mừng đứng lại đó một lúc rồi mới mở cửa bước vào.
“Lục tổng?”
Lục Cẩn Hiên tựa đầu ra sau ghế, một tay vắt trên trán, hỏi:
“Chuyện gì?”
Giọng anh hơi khàn, một tay đã bắt đầu cởi cúc áo trên cùng ra, cảm giác nóng bức ập đến khiến anh thấy hơi khó chịu.
Lương Ninh dè dặt đến gần, nhìn cốc cà phê đã cạn đến đáy ở trên bàn, lại nhìn biểu hiện của anh, đỏ mặt hỏi:
“Hình như anh không thoải mái?”
Lục Cẩn