Vân Mộng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây ngốc, từ lúc quen biết Lục Cẩn Hiên thì số lần cô nhìn thấy máu không hề ít, nhưng thấy một người bị chặt đứt tay ngay trước mắt thì quá thảm thiết.
Cô đưa tay che miệng để tránh mùi hương tanh tưởi kia ảnh hưởng.
Lúc này, Lục Cẩn Hiên mới quay đầu nhìn cô.
Thấy vết thương trên cổ của cô còn rỉ máu, anh không để ý đến ánh mắt của Lục Ảnh mà cúi đầu hôn lên vết thương kia, nhẹ nhàng liếm qua.
“Anh đừng làm vậy ở đây chứ?” Vân Mộng vì nhột mà rụt cả người lại, nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô đã bị anh chọc cười.
Anh đang cố làm lành vết cắt cho cô, cô hiểu được, chỉ là trước mặt Lục Ảnh mà làm vậy có chút kỳ cục…
Rất nhanh, vết thương trên cổ Vân Mộng đã khép lại.
Những vết máu còn chưa kịp khô thì được Lục Cẩn Hiên dọn sạch.
Lục Cẩn Hiên sờ nhẹ tóc cô, lo lắng nói:
“May mà em không sao.”
Anh vừa nghe được Lục Ảnh nói đã nghĩ ngay tới việc có người trà trộn vào đám nhân viên này, không ngờ được đó lại là Phùng Linh An.
Giữa huyết tộc với nhau có một chút liên hệ thông qua mùi vị trên cơ thể, nhưng anh bị lừa một cách hoàn hảo, không hề phát hiện cô ta là huyết tộc, suýt chút nữa để người phụ nữ của mình gặp nguy hiểm.
Hai người ôm ấp một lát, Vân Mộng mới sực tỉnh, chỉ vào những người nằm trên đất.
“Bọn họ làm sao vậy?”
Lục Cẩn Hiên nói:
“Bị thuốc bột của Lục Ảnh vẩy trúng, chỉ là thuốc ngủ, không sao đâu.”
Khi bị nhắc tên, Lục Ảnh ở phía sau bực tức:
“Nếu không phải anh ép thì thứ mà bọn họ hít phải là thuốc độc rồi, chứ đâu là thuốc ngủ đơn giản vậy.”
“Em còn dám nói?”
Lục Ảnh bị tiếng quát của Lục Cẩn hiên dọa cho im bặt.
Từ trước đến giờ Lục Ảnh được cưng chiều thành hư, chuyện lần này ảnh hưởng rất lớn đến việc giao dịch giữa Lục gia và chính phủ.
Bao nhiêu chuyện do cô nàng gây ra hiện giờ đều phải do Lục Cẩn Hiên thu dọn cả.
Lát nữa Tần Mạch đến mà đòi bắt đứa em họ này thì anh sẽ càng mệt mỏi hơn.
Nửa tiếng sau, khi Lục Cẩn Hiên đã dọn sạch sẽ vết máu ở hiện trường xong thì Tần Mạch mới đem theo một thân máu tươi tìm đến chỗ họ.
Cuộc chiến vừa rồi có rất nhiều thợ săn hy sinh, nhưng may mắn tiêu diệt được lượng lớn huyết tộc lang thang.
Nể tình Lục Cẩn Hiên cũng có công giúp đỡ, Tần Mạch nói:
“Hy vọng cậu quản người nhà cho chặt chẽ.
Lần sau nếu còn để cô ta gây chuyện, tôi sẽ không nương tay đâu.”
Lục Ảnh liếc mắt nhìn Tần Mạch, vô cùng khinh bỉ đáp:
“Tôi cần anh nương tay à? Anh nghĩ mình là ai?”
Nếu không phải khi rời khỏi nhà cô ta mang theo rất ít thuốc độc, thì tên Tần Mạch này sao có thể dễ dàng làm cô ta bị thương như thế?
Bọn họ đột nhiên quay sang to tiếng với nhau, Vân Mộng kéo góc áo Lục Cẩn Hiên, nhỏ giọng hỏi:
“Tần Mạch là một thợ săn rất giỏi sao?”
“Ừ, năng lực cũng tạm được.”
Giọng của Lục Cẩn Hiên không to, nhưng lại khiến Tần Mạch có thính giác tốt nghe thấy:
“Anh nói ai cũng tạm được?”
Lục Cẩn Hiên mỉm