Lúc này Lục Cẩn Hiên đang chăm chú lái xe, từ góc độ của Vân Mộng có thể thấy không chỉ có lông mày rậm, lông mi dày và dài, mà sống mũi của anh cũng cao thẳng, đường xương hàm tinh tế tạo nên một góc nghiêng tuyệt hảo, cô nhìn đến nỗi ngây ngẩn, rốt cuộc hiểu vì sao Chu Lệ nói nếu Lục tổng là ma cà rồng thì cô ấy sẽ tự nguyện dâng mình, hiến máu…
Lục Cẩn Hiên nhắc chuyện một tuần hai bữa, Vân Mộng biết lúc này có lẽ là “bữa đầu tiên” rồi. Cô chẳng khác gì đang bán thân, chỉ là bán cho một người có tiền có địa vị như Lục Cẩn Hiên thì không hề lỗ vốn. Bệnh tình của mẹ cô liên tục diễn biến xấu, em trai thì còn nhỏ, cô phải làm tất cả để có được công việc hiện tại, cho dù phải trở thành tình nhân của người đàn ông trước mắt.
Xe chạy một lát rồi dừng lại tại trung tâm mua sắm, Lục Cẩn Hiên đưa Vân Mộng lên tầng ba, đến địa điểm quen thuộc mà ngồi xuống ghế. Vân Mộng hoang mang nhìn anh, chỉ nghe anh nói:
“Tùy tiện chọn đi.”
Nhân viên thấy cô cứ ngại ngùng thì chủ động giới thiệu cho cô những mẫu hàng mới nhất, lôi kéo cô đi thay đồ.
Vân Mộng vào trong phòng kín, cẩn thận kiểm tra giá tiền của bộ váy trong tay, sắc mặt lập tức tái đi. Cô muốn cho Lục tổng biết một cái váy ở đây bằng tiền cô tiết kiệm và dùng trong một tháng, cô mua không nổi, cũng không muốn mua!
Nhân viên liên tục đốc thúc Vân Mộng, xoay qua xoay lại, cô đã thay xong bộ váy liền kín đáo màu xanh nhạt trị giá một tháng tiền ăn vào người. Cổ áo tròn đơn giản, bởi vì chiều cao của cô nên làm phần váy bị ngắn đi một chút, chỉ vừa đủ che đùi, nhân viên mang đến cho cô một một thắt lưng bản nhỏ, vừa đeo vào liền làm lộ vòng hai bằng phẳng và xương hông đáng ngưỡng mộ. Nói không ngoa, thân hình này của Vân Mộng có thể so với người mẫu!
Lục Cẩn Hiên vô cùng hài lòng:
“Lấy cái này đi.”
“Lục tổng…”
“Tôi mua cho cô.”
Vân Mộng còn chưa nói xong thì đã bị ông chủ của mình cắt ngang, chẳng lẽ đây là đặc quyền của “tình nhân” sao? Trong hợp đồng không hề nhắc đến điều khoản này…
Nhân viên ở đó nghe thế vui vẻ giới thiệu cho Lục Cẩn Hiên thêm vài bộ váy phiên bản giới hạn, anh liền để Vân Mộng thử hết chúng. Suốt quá trình cô đi ra đi vào thay quần áo, anh chỉ lặp lại mấy câu:
“Rất hợp.”
“Cái này cũng hợp.”
“Không tệ.”
“Lấy đi.”
Vân Mộng thử đến cái thứ bảy thì toát cả mồ hôi, không chịu được nữa:
“Lục tổng, thật sự không cần nhiều như vậy đâu.”
Nhìn cô có vẻ đã thấm mệt, anh gật đầu:
“Vậy không cần thử nữa.”
Nhân viên ở bên cạnh cười hỏi anh:
“Lục tổng, những mẫu đã thử trước đó…”
Lục Cẩn Hiên đứng lên, đưa tới một cái thẻ đen rồi nói:
“Gói lại, gói cả những mẫu cô vừa giới thiệu mà cô ấy chưa thử.”
“Vâng vâng vâng, Lục tổng, tôi sẽ lập tức đưa xuống xe cho ngài.”
Nhân viên trong tiệm hào hứng chuẩn bị quần áo, Vân Mộng có chút bất ngờ chưa tiếp