Trong chớp mắt khi rơi vào cái ôm ấm áp của Lục Cẩn Hiên, ý thức của Vân Mộng đã trở lại.
Nhưng cô sợ rằng hạnh phúc hiện tại sẽ rất ngắn ngủi, Vandelisa mất quyền khống chế cơ thể này chỉ vì trận chiến vừa rồi khiến cô ta bị đuối sức mà thôi.
Cô dành thời gian quý báu mà mình có được nói với Lục Cẩn Hiên:
“Không phải lỗi của anh, đừng tự trách, hứa với em, sau này đừng liều lĩnh nữa được không? Em rất sợ khi nhìn thấy anh mạo hiểm đến tìm em.
Nếu lúc ấy Vandelisa có ác ý với anh thì phải làm thế nào?”
Vân Mộng vừa nói, hốc liền đỏ hoe.
Lần thứ nhất đánh Lục Cẩn Hiên gục ở hang động cô còn chưa nhận ra anh nên không tính.
Nhưng vừa rồi cô đã cố sức ngăn cản, vậy mà Vandelisa vẫn khiến anh bị thương.
Chuyện này đối với cô rất khó chấp nhận.
Cô đưa tay lau vết máu ở trên mặt Lục Cẩn Hiên, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh rồi nói:
“Đừng đến tìm em nữa.”
“Anh muốn đưa em về.” Lục Cẩn Hiên lắc đầu cự tuyệt.
“Em ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm.”
“Cẩn Hiên.”
Vân Mộng sờ khuôn mặt anh, không kiềm được nước mắt:
“Em đã chứng kiến sức mạnh của Vandelisa, thật sự rất khủng khiếp, vả lại cô ta sẽ không để cơ thể này bị thương đâu.
Em sẽ thử cố gắng đoạt lại cơ thể, cho đến khi đó, anh đừng đến tìm em.”
Cô muốn tự mình trở về khi có đủ năng lực khống chế Vandelisa, hoặc ít nhất là thỏa hiệp được với cô ta.
Không sợ bản thân gặp nguy hiểm, chỉ lo nhìn thấy người cô yêu chịu đau đớn mà lại bất lực.
Cảm giác ấy giống như có ai cầm dao không ngừng đâm vào ngực cô, giày xéo trái tim bên trong.
Lục Cẩn Hiên hiểu cho Vân Mộng, nhưng anh thà rằng ở cạnh cô, cùng cô vượt qua khó khăn còn hơn bị bỏ lại.
Anh nói:
“Em không phát hiện khi ở cạnh anh, Vandelisa sẽ trở nên yếu thế sao?”
Câu nói này như một lời cảnh tỉnh cho Vân Mộng.
Đúng thật, bình thường cô chưa bao giờ giành được quyền khống chế cơ thể, nhưng cũng có thể là do nguyên nhân khác mà không phải anh.
Cô lắc đầu:
“Em nghĩ là cô ta mệt sau trận chiến ở trên đảo.”
“Vậy thì chưa chắc.” Lục Cẩn Hiên bình tĩnh phân tích.
“Cho dù Vandelisa có yếu bớt đi cũng không thể nào để em chiếm lại cơ thể được.”
Anh đã quan sát rất kỹ những biểu hiện nhỏ trên người cô, thời điểm anh bị Vandelisa đánh trúng, ánh mắt cô sẽ hiện lên vẻ đau lòng.
Cho nên Vân Mộng nên ở cạnh anh mới đúng!
Vân Mộng bình tĩnh lại một chút, lúc này cô cảm giác được sự hiện diện của Vandelisa nhưng cảm giác ấy rất mờ nhạt.
Theo lý mà nói, bây giờ cô ta phải xuất hiện rồi chứ?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Lục Cẩn Hiên thấy tim mình như tràn ngập sự mềm mại.
Ít nhất thì anh đã tìm được cách để ngăn cản Vandelisa, ít nhất Vân Mộng vẫn còn ở đây, chưa hoàn toàn biến mất.
Anh ôm chặt Vân Mộng, siết lấy cô không muốn buông ra:
“Anh sẽ đi cùng em, cho dù em