Đầu óc Vân Mộng đình trệ trong vài giây, sau đó có hơi hoảng mà hỏi lại rằng:
“Tôi có thai?”
Cô cũng không nhớ lần cuối cùng mình và Lục Cẩn Hiên lên giường là khi nào.
Trong khi tình hình bây giờ vẫn còn chưa ổn định lại… Sắc mặt Vân Mộng phút chốc trở nên tối tăm, cô nhíu mày, lập tức trở về tìm Lục Cẩn Hiên.
Nhìn thấy cô mặt mũi nghiêm trọng, anh cũng nhận ra có gì đó, thấp giọng hỏi:
“Sao vậy?”
“Em…”
Vân Mộng không biết nên nói thế nào, có lẽ anh sẽ vui mừng, nhưng điều này đồng thời cũng tạo áp lực lên bọn họ rất nhiều.
Cô còn chưa sẵn sàng làm mẹ, hơn nữa trước khi cuộc chiến ở đất tổ chấm dứt và xã hội yên bình trở lại, cô không hề có ý định sinh con.
Cô âm thầm hỏi Vandelisa:
“Đứa trẻ này có từ khi nào cô biết không?”
“Bốn đến năm ngày trước.” Vandelisa đáp.
Khoảng thời gian này Vân Mộng và Lục Cẩn Hiên đúng là có lên giường với nhau, hơn nữa hình như không dùng biện pháp an toàn….
Truyện Cổ Đại
Thấy cô im lặng nhìn vào khoảng không phía trước, ánh mắt vô hồn, Lục Cẩn Hiên lo lắng hỏi:
“Em không sao chứ?”
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã cố tình đi lánh nạn, nếu phía chính phủ hay đất tổ còn dây dưa chẳng rõ, vậy thì cứ chiến tranh đi thôi.
Anh cũng hồi phục đến trạng thái tốt nhất rồi, chẳng sợ chúng đông người.
Vân Mộng ấp úng nói:
“Em… Có thai rồi.”
“Hửm? Chờ một chút!” Lục Cẩn Hiên sững sờ.
“Em có thai?”
Tim anh đập ầm ầm ầm trong lồng ngực, tay cũng có hơi run mà sờ vào bụng Vân Mộng, hỏi lại lần nữa:
“Em thật sự…”
“Em nghe Vandelisa nói vậy.” Vân Mộng không chắc lắm.
Lục Cẩn Hiên cẩn thận cảm nhận dòng chảy trên trong, đúng thật Vân Mộng đã mang thai, hơn nữa khiến anh không ngờ tới là cái thai phát triển vô cùng nhanh.
Sắc mặt Lục Cẩn Hiên không tốt lắm, anh hỏi:
“Từ khi nào?”
“Bốn hoặc năm ngày trước.”
Chỉ mới mấy ngày, nhưng tim thai đã hình thành! Với tốc độ này, nói không chừng chưa tới một tháng cô liền sinh! Huyết tộc cũng không sinh con nhanh như thế được, vẫn phải mang thai khoảng chín tháng mười ngày như nhân loại, hơn nữa có trường hợp đứa trẻ nghịch ngợm không chịu ra, vậy thì còn kéo dài cả năm.
Vân Mộng thấy hai hàng lông mày rậm của Lục Cẩn Hiên nhíu chặt lại thì lo lắng:
“Có gì không ổn sao?”
“Có một chút.”
Đem những gì mình vừa nghĩ nói cho cô biết, sau đó Lục Cẩn Hiên mới bảo cô:
“Em nên hỏi Vandelisa về chuyện này.”
Vân Mộng bị vẻ nghiêm trang của anh ảnh hưởng, tâm trạng nháy mắt trở nên căng thẳng.
Cô cố liên hệ với Vandelisa, còn chưa hỏi, cô ta đã giải thích:
“Sức mạnh của tôi rất khó kiểm soát, cơ thể cô lại yếu, vì vậy tôi đã dùng phần năng lượng dư thừa dồn vào đứa trẻ.”
“Tại sao cô không nói cho tôi biết từ trước?” Vân Mộng không kiềm được.
“Nó là