Hợp Tác Thành Đôi

Chương 52


trước sau

Hội thảo học thuật đã kết thúc, lúc này “chiến trường” thuộc về Cao Hâm và Giang Tùy mới chính thức bắt đầu. Cao Hâm dùng ba tấc lưỡi không xương nói lí lẽ với lãnh đạo cấp cao trong công ty, cuối cùng lấy được một cơ hội “giải quyết rắc rối”. Giang Tùy thì để bộ phận kế hoạch tìm kiếm tin tức về chứng rối loạn ở trên mạng, sau hai ngày đêm thật sự tìm được một tiến sĩ người Anh nghiên cứu về pheromone, mấy năm trước ông từng phát biểu rằng “trao đổi pheromone là một loại phương pháp điều trị”.

Giang Tùy với Cao Hâm gặp mặt liên tục, hai người bắt đầu nghiên cứu làm thể nào để dùng “lá bài” này một cách hiệu quả nhất.

Đây là “tổ ong vò vẽ” mà Lục Tu Mộc chọc vào mà cuối cùng lại trở thành gánh nặng của người khác. Lục Tu Mộc không chịu nổi, muốn giúp hai người quản lí làm gì đó, không ngờ lại bị một câu “Đừng có làm phiền” đuổi về.

Lúc này Lục Tu Mộc đang nằm trên đùi Khâu Hành Phong chơi game. Lại một lần nữa dùng năng lực của “Dã Vong”* để kết thúc trò chơi, cậu ném điện thoại sang một bên.

(*) bạn Mộc chơi game chỉ biết đi rừng, làm “Bá vương hẻm núi” thôi, hai từ “Dã Vong” (con ma hoang dã) theo mình hiểu là bạn í lại chết nữa ấy =)))))

Khâu Hành Phong đang đọc kịch bản, nghe thấy động tĩnh của cậu, ra điều suy nghĩ cúi đầu nhìn: “Thua nên không vui à?”

Lục Tu Mộc lúc chơi game háo thắng vô cùng, nói mạnh miệng: “Hôm nay trời nắng rực rỡ, không thích hợp để chơi game.”

Khâu Hành Phong nhịn cười, nắm cằm cậu: “Xin tôi hai câu đi, kéo em lên rank.”

Mắt Lục Tu Mộc sáng lên, song nhìn sang kịch bản của hắn: “Thôi, không quấy rầy anh làm việc đâu.”

Cậu cầm kịch bản lên lật một lúc. Đây là một bộ phim tài liệu về sự phát triển của khoa học công nghệ quốc gia, Khâu Hành Phong vào vai một kỹ sư trung niên.

“Rốt cuộc em vẫn không diễn được vai như thế này.” Lục Tu Mộc thuận miệng nói.

“Tại sao?” Khâu Hành Phong không hiểu lắm. “Nhân vật này không có nhiều va chạm cảm xúc.”

“Vì thần thái với giọng điệu ấy. Cũng có thể vì em chưa đến tuổi đấy nên không nắm rõ–” Lục Tu Mộc dừng một chút, làm biểu cảm “anh hiểu ý em mà”. “Cái cảm giác tang thương năm tháng lưu lại ấy.”

Khâu Hành Phong chống cằm, suy nghĩ một lúc: “Đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật, sau khi tin tưởng em là “người đó” tự khắc sẽ có được biểu cảm ấy thôi.”

Lục Tu Mộc nhướn mày. Thứ hắn nói đến là lòng tin mạnh mẽ và khả năng nhập vai, đây là tiết lý thuyết đầu tiên trong chương trình học diễn xuất căn bản. Nói thì đơn giản, nhưng làm được chính xác thì chẳng hề dễ dàng. Nó dựa vào kinh nghiệm sống phong phú, mà hiển nhiên đây là thiếu sót của Lục Tu Mộc.

“Thầy Khâu, lên lớp thực tế một chút nào.” Lục Tu Mộc nói. “Bằng quan hệ của chúng ta không đến mức còn phải giấu diếm chứ.”

Khâu Hành Phong lăn hầu kết, hơi nghiêng người xuống: “Quan hệ gì?”

Hắn nói ba chữ này vừa nặng vừa mập mờ, như thể cố ý muốn giọng nói của mình chà lấy trái tim của Lục Tu Mộc.

Lục Tu Mộc cũng không lép vế, kéo cổ áo của đối phương khiến hắn cúi thấp hơn nữa, sau đó ngón tay sờ đến tuyến thể của Khâu Hành Phong: “Quan hệ sống chung đến hết đời ấy.”

Mắt Khâu Hành Phong sâu thẳm, ánh mắt nóng rẫy nhìn xuống khuôn mặt của Lục Tu Mộc.

Lục Tu Mộc cảm nhận được hơi thở của hắn trở nên nặng nề, liếm răng cười khẽ: “Hay nói cách khác là quan hệ có thể đánh dấu vĩnh viễn đó.”

Khâu Hành Phong ngẩn ngơ.

Cả hắn và Lục Tu Mộc ít nhiều đều bị thân phận “ngôi sao” trói buộc, khiến cả hai nhiều năm như vậy mà vẫn chưa yêu đương. Bọn họ như hai đứa trẻ mới lớn, chập chững khám phá ý nghĩa thật sự của “tình yêu” khi ở bên nhau.

Nhưng Lục Tu Mộc là một học sinh xuất sắc, cậu luôn có thể đi trước, nắm lấy trái tim của Khâu Hành Phong, khiến hắn càng lún càng sâu.

Khâu Hành Phong nắm lấy cổ tay cậu, tay còn lại đi xuống vòng eo. Không ngờ Lục Tu Mộc lại chống một chân lên chặn trước bụng hắn, dửng dưng đẩy hắn ra: “Đứng dậy, lấy bí kíp độc nhất vô nhị của Ảnh đế ra đây đã.”

“…” Khâu Hành Phong im lặng, nắm lấy mắt cá chân của cậu, giọng hơi khàn. “Bây giờ em còn tâm trạng nghe tôi nói chuyện đóng phim à?”

Hắn đè thấp giọng, thậm chí còn cố tình thở dốc.

Như đang im lặng ám chỉ, cũng giống thẳng thừng “dụ dỗ”.

Nhưng Lục Tu Mộc không rơi vào cái bẫy này, dường như cậu muốn thấy Khâu Hành Phong ăn trái đắng, khẽ chớp mắt: “Đương nhiên có tâm trạng rồi, em là diễn viên có đạo đức nghề nghiệp mà.”

Khâu Hành Phong nghiến răng đọ mắt với đối phương, cuối cùng chịu thua trước ánh mắt “vô tội” của cậu.

“Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian.” Khâu Hành Phong cắn vào môi dưới của cậu, sau đó ngồi dậy hít một hơi thật sâu, đến khi dục vọng trong đầu biến mất hoàn toàn mới mở lời. “Khi mới đóng phim tôi cũng không hiểu được cốt lõi của việc nhập vai, vì tôi không thể có trải nghiệm của tất cả nhân vật được. Sau đó tôi đã nghĩ ra một cách, thay thế những kinh nghiệm ấy bằng chuyện mình từng trải qua.”

Lục Tu Mộc mím môi, lặp lại: “Thay thế?”

“Lấy ví dụ, trong bộ phim vườn trường thành danh của em có một cảnh tốt nghiệp.” Khâu Hành Phong nói đến đây lập tức quay đầu về phía Lục Tu Mộc. “Hình như tôi vẫn quên nói, em là người bao dung nhất, dịu dàng nhất tôi từng gặp.”

“…” Lục Tu Mộc hiểu rõ ý đồ của hắn, vừa buồn cười vừa thấy hết cách. “Đừng nâng em cao thế, anh mắng em cũng được mà.”

Khâu Hành Phong sửa lời: “Không phải mắng, là chỉ ra thiếu sót trong khả năng diễn trước đây của em.”

Hắn cố tình kéo dài hai chữ “trước đây”.

Lục Tu Mộc cười, cảm thấy trước giờ Khâu Hành Phong tự luyến như vậy mà chưa bị đánh chết hẳn là vì khả năng nói chuyện này đây.

“Cá nhân tôi thấy em và nữ chính đóng cảnh này có thể nói là tai họa.” Khâu Hành Phong nói. “Hai người là cặp đôi đồng tính, là tình yêu OO mà xã hội không chấp nhận, mà tốt nghiệp đồng nghĩa với việc hai người ra khỏi hoàn cảnh quen thuộc, phải bước vào xã hội nơi chắc chắn sẽ bị trách móc, chỉ trỏ. Thông qua lời đối thoại của hai người tôi cũng thấy được sự lo lắng ấy, nhưng–”

Khâu Hành Phong dừng một thoáng: “Từ ánh mắt của cả hai tôi chỉ thấy sự mừng rỡ khi tốt nghiệp thôi.”

“Đúng thật.” Lục Tu Mộc đồng tình với lời nói trúng tim đen này. “Lúc ấy em không tìm được cảm xúc chính xác, vẫn thấy tình yêu OO xa vời quá.”

“Nhưng em có thể thay thế sự lo lắng ấy bằng sự thấp thỏm khi mới tiến vào giới giải trí.” Khâu Hành Phong phân tích cho cậu. “Mặc dù hai tình huống khác nhau về bản chất, nhưng đều cùng một loại cảm xúc. Khán giả sẽ không đào sâu xem rốt cuộc lúc diễn em sợ cái gì, mạch phim sẽ giúp bọn họ nghĩ theo đúng hướng cốt truyện, em chỉ cần diễn đúng cảm xúc ấy là được.”

Lục Tu Mộc nghiền ngẫm logic trong lời này, đáp: “Không hổ là thầy Khâu của em.”

Khâu Hành Phong nắm lấy tay cậu: “Em vui là được.”

Lục Tu Mộc cong môi: “Chờ đến khi em diễn bộ phim tiếp theo sẽ thử–”

Cậu không nói tiếp, nụ cười vừa xuất hiện cũng đã biến mất. Khâu Hành Phong có thể cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của
cậu.

“Đang lo chuyện sau khi thân phận tình nguyện viên bị lộ à?” Khâu Hành Phong hỏi.

Lục Tu Mộc dừng một thoáng, lắc đầu.

Khi chưa tham gia hội thảo học thuật thì cậu vẫn còn suy nghĩ về tầm ảnh hưởng và hậu quả của chuyện ấy, nhưng khi đã làm xong chuyện nên làm, trong lòng cậu chỉ còn cảm giác trần ai lạc định*.

(*) “Trần ai lạc định” là một thành ngữ, đại ý là mọi chuyện đã được định sẵn rồi, dù làm gì đi nữa cũng chẳng thể thay đổi được

Nếu bắt buộc phải phân tích kĩ càng suy nghĩ của cậu lúc này, có lẽ chỉ có một chút tiếc nuối thôi.

Luôn cảm thấy vẫn chưa thể hiện được toàn bộ thực lực của mình trên màn ảnh lớn.

Khâu Hành Phong im lặng một thoáng, xoa đầu cậu: “Đừng nghĩ nhiều, nếu dư luận thật sự đến nước không khống chế nổi, tôi đã có sự chuẩn bị rồi.”

Lục Tu Mộc nhìn phắt về phía hắn: “… Không phải như em nghĩ đấy chứ?”

Khâu Hành Phong biết ý cậu còn hỏi: “Em nghĩ cái gì?”

“Thầy Khâu, đừng làm vậy mà.” Lục Tu Mộc nói liến thoắng. “Anh không cần nói mình mắc chứng rối loạn đâu. Hôm ấy anh không ở hội thảo nên không biết, lúc sau em nói chuyện với phóng viên mới phát hiện ban đầu bọn họ đều nghĩ chứng rối loạn là bệnh tình dục–”

“Được rồi, được rồi.” Khâu Hành Phong dỗ dành ôm cậu vào trong ngực, lại hôn trán cậu. “Em vội làm gì.”

Lục Tu Mộc: “…”

Thấy đối phương sững người im lặng, Khâu Hành Phong càng không kiềm chế được, hôn lên môi cậu. Nghe thì khó tin, nhưng sự bối rối lúc này của Lục Tu Mộc còn khiến Khâu Hành Phong mềm lòng hơn cả câu “đánh dấu vĩnh viễn” kia.

Thầy Lục của hắn dịu dàng quen rồi, rất ít khi tỏ ra “không khéo léo” thế này, lúc khuyên người khác lúc nào cũng có trình tự, sắp xếp câu cú rõ ràng. Lời nói rối bời khi nãy vô hình trung đã nói lên tầm quan trọng của Khâu Hành Phong trong lòng cậu.

Khâu Hành Phong đắm chìm trong sự quan tâm không hề che giấu của đối phương, đồng thời cũng thấy đau lòng vô cùng.

“Chỉ là một đề xuất thôi, muốn nghe suy nghĩ của em.” Thấy Lục Tu Mộc vẫn chưa yên tâm, Khâu Hành Phong còn nói. “Nếu thật sự muốn tránh em thì đã không tiết lộ tôi có chuẩn bị rồi.”

Lục Tu Mộc nhắm mắt, thở dài nhẹ nhõm, tìm về lí trí bay mất khi nãy.

Cậu nói: “Em không mong anh làm vậy đâu.”

“Thật ra cách này không tồi.” Khâu Hành Phong nói. “Tôi có thể lấy giấy khám bệnh từ chỗ Nhiếp Nghiêu, rồi nhờ cậu ra lấy danh nghĩa của bệnh viện nói rằng trong lúc em làm tình nguyện viên chỉ từng giúp tôi thôi.”

Đây đúng là một phương pháp giải quyết vấn đề rất tốt, trao đổi pheromone với người xa lạ sẽ bị chụp lên cái mũ “không biết kiềm chế”, mà giữa cặp đôi thì hành vi thân mật đến đâu cũng chỉ là “lạc thú” của bọn họ mà thôi.

Nhưng cách này trái với dự định ban đầu của Lục Tu Mộc.

Khâu Hành Phong nói tiếp: “Tôi hiểu sự băn khoăn của em, nhưng đây chỉ là biện pháp khi đã hết cách thôi. Muốn tất cả mọi người tiếp nhận hoàn toàn chứng rối loạn không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu như–”

Lục Tu Mộc nhíu mày, ngắt lời hắn: “Vậy còn anh? Bọn họ sẽ săm soi anh kinh khủng lắm.”

“Tôi bị bệnh khi ở trong đoàn phim, Khương Thạch rõ ràng điều đó, ông ấy có thể làm chứng rằng tôi không làm chuyện xằng bậy.”

Đôi mày của Lục Tu Mộc vẫn không dãn ra: “Vẫn còn một khả năng, sau khi Khương Thạch làm chứng, bọn họ sẽ cho rằng hai người cùng một giuộc, cấu kết với nhau.”

Khâu Hành Phong nhún vai: “Cây ngay không sợ chết đứng.”

Lục Tu Mộc không lên tiếng, Khâu Hành Phong không thúc ép cậu nữa, để cho đối phương thời gian suy nghĩ.

Một lát sau, Lục Tu Mộc ra quyết định: “Bỏ đi.”

“Bỏ đi.” Cậu lặp lại lần nữa. “Về sau em còn phải giúp những bệnh nhân khác, hơn nữa nếu để đại chúng có ấn tượng trao đổi pheromone là đặc quyền giữa những người yêu nhau, vậy sẽ chẳng còn ai muốn làm tình nguyện viên nữa.”

“Thầy Lục, em–” Khâu Hành Phong chần chờ. “Không phải đang cân nhắc vì tôi chứ?”

Lần này, đáp án của Lục Tu Mộc tất nhiên là sự phủ định: “Không, kể cả là người khác vì giúp em mà phải để lộ bệnh tình của mình, em cũng sẽ từ chối thôi.”

Khâu Hành Phong giương mắt nhìn cậu.

“Nếu xã hội này thật sự đến mức phải đánh đổi sự riêng tư của bệnh nhân mới có thể làm xoay chiều dư luận–” Lục Tu Mộc nghẹn một thoáng. “Vậy thì em thấy quyết định công khai thân phận tình nguyện viên của em càng chính xác hơn.”

Khâu Hành Phong ngạc nhiên, cười yếu ớt, đáp lại bằng nhận xét của Lục Tu Mộc khi nãy: “Không hổ là thầy Lục của tôi, thần tượng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.”

Lục Tu Mộc không nhận đánh giá này của hắn: “Đừng khen em bất chấp như thế. Nếu không có chuyện của cha, em sẽ không “tự hủy” thế này đâu.”

Cậu rũ mắt: “Huống hồ em cũng không cần hùa theo fan để hạ thấp ranh giới cuối cùng của mình. Em chỉ muốn bù đắp phần nào hành động khi ấy thôi.”

“Vậy em tha thứ cho Lục Tu Mộc ấy chứ?” Khâu Hành Phong đột nhiên hỏi.

Lục Tu Mộc giật mình, trong ánh mắt xuất hiện niềm vui lấp lánh: “Có lẽ… tha thứ rồi.”

Câu hòa giải này đến thật chậm, Lục Tu Mộc như một tên ngốc cố chấp, mỗi khi muốn bước về phía trước lại bị âm thanh chỉ trích của bác sĩ và tiếng chửi rủa của cha trong đầu kéo về.

Song cậu đã chờ được thời khắc này rồi. Sẽ phải đánh đổi điều gì đó, nhưng mỗi khi quay đầu lại, ở phía sau sẽ luôn có một người cười với cậu, và nói: “Vậy thì làm đi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện