Edit: Ryal
Kỷ Vũ xoắn xuýt một hồi trong bếp, sắp nhịp chân thủng cả sàn đến nơi rồi.
Một phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua... Hai người kia vẫn chưa ra ngoài.
A a a a a.
Chắc cậu thỏ kia sẽ không bị thịt mất đấy chứ?
Cậu chàng nên lặng lẽ rời đi, hay nên vào đó cứu người đây???
Kỷ Vũ lặng lẽ tới cửa thư phòng nghe thử, nhưng căn hộ này được cách âm quá tốt, chẳng có âm thanh nào truyền ra.
Chỉ có mỗi Tiểu Ngọc bị chủ nhân nhốt ở ngoài đang meo meo cào cửa.
Con mèo thành tinh này đã gọi đến thế rồi mà vẫn chưa ra xem, có thể tưởng tượng được bên trong có chuyện gì.
Kỷ Vũ nhướng mày vẻ khó tin, cảm thán trong lòng - đứa bé cậu chàng chăm bẵm bao lâu đã lớn mất rồi... Thời gian trôi nhanh quá.
Cậu chàng nhếch miệng, khom lưng bế Tiểu Ngọc ra phòng khách, lấy áo mũ rồi rón rén rời đi.
Kỷ Vũ vừa đi chưa được bao lâu thì Khương Ngạn Hi đỏ mặt bước khỏi phòng làm việc.
Tô Hoài bước theo sau, tiện thể chỉnh lại mũ trên áo ngủ cho cậu.
Khương Ngạn Hi tìm khắp nhà mà chẳng thấy Kỷ Vũ đâu, cậu sửng sốt, lẩm bẩm: "Sao chưa nói gì mà đã đi mất rồi?".
Tô Hoài cầm áo khoác và mũ đứng phía sau, khẽ cười một tiếng.
Khương Ngạn Hi quay đầu nhìn anh vẻ nghi hoặc: "??".
Tô Hoài liếc cậu đầy ẩn ý, nhạt giọng: "Em chọn được người bạn tốt đấy".
Khương Ngạn Hi: "???".
Anh xoa đầu cậu: "Anh cũng về đây, muộn quá rồi".
Khương Ngạn Hi liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, còn chưa tới 9 giờ mà.
Đối với một người có lịch làm việc và nghỉ ngơi điên đảo như cậu, đây chính là thời điểm sớm sủa nhất trong một ngày.
Khương Ngạn Hi lập tức đi tìm áo khoác, vội vã nói: "Đàn anh đợi chút đã, để em đưa anh xuống dưới".
Tô Hoài buồn cười kéo cậu lại: "Em đưa anh đi, rồi anh lại đưa em về à? Liệu đêm nay anh còn rời đi được nữa không đây?".
Khương Ngạn Hi đỏ mặt: "Vậy... em tiễn đàn anh ra cửa nhé".
Cậu cùng anh ra tới huyền quan. Hai người đứng nhìn nhau cỡ năm giây, Tô Hoài khẽ véo má cậu, mở lời: "Em nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon nhé".
Khương Ngạn Hi thấy chuyện đêm nay thần kì quá đỗi, như trong mơ vậy.
Quanh đầu cậu lửng lơ những đóa hoa trắng nho nhỏ, mơ màng nói "Chúc đàn anh ngủ ngon" với Tô Hoài rồi ngơ ngác nhìn anh đi mất.
Khương Ngạn Hi chậm rì rì bước vào phòng khách, rồi đột nhiên lấy lại tinh thần.
Phải trả khăn quàng cho đàn anh chứ! Trên đường về anh ấy đeo cũng được mà.
Cậu lập tức khoác chiếc áo lông rộng thùng thình, cầm khăn quàng cổ chạy ra. Xuống tới lầu dưới, một chiếc xe thể thao đen vừa xuất phát khỏi bãi đỗ.
Cuối cùng Khương Ngạn Hi vẫn lặng lẽ nhìn Tô Hoài rời đi.
Cậu ảo não cầm chiếc khăn về nhà.
Đàn anh đã chúc cậu ngủ ngon rồi, không ngủ thì phí quá.
Khương Ngạn Hi quay về chiếc giường cực kì rộng rãi, hơi ngẫm nghĩ, sợ mình không nghe thấy tiếng thông báo thì đàn anh lại sốt ruột nên đành để điện thoại cạnh gối đầu.
Cậu tựa người vào đầu giường, bật đèn đọc sách một chốc, Tô Hoài chưa nhắn gì.
Khương Ngạn Hi tắt đèn, vén chăn cho Tiểu Ngọc quen mùi rúc vào trong, hiếm khi phá lệ ôm mèo đi ngủ sớm.
Cả đêm ấy, pheromone ấm áp của Tô Hoài bao phủ lấy cậu.
Vì vậy Khương Ngạn Hi lại rơi vào giấc mộng đẹp - cậu thấy mình lăn lộn trên thảm cỏ giữa nắng hè.
.
Ngày hôm sau, Khương Ngạn Hi kiểm tra điện thoại ngay khi vừa thức dậy.
Không có tin nhắn WINK nào, nhưng lại có thông báo từ app hotsearch.
Lâu lắm rồi Khương Ngạn Hi chẳng để ý tới diễn đàn xã hội, cậu rất muốn biết những tin đồn bịa đặt kia giờ đã ra sao.
Hotsearch đầu tiên là #Ảnh leak của "Giao ước thánh thần" mùa tám#.
Khương Ngạn Hi tò mò ấn vào, ảnh chụp cậu và Tô Hoài hiện ra.
Đôi mắt cậu hơi sáng lên.
Chẳng biết có phải do tối qua vừa được Tô Hoài đánh dấu hay không, mà giờ đây khi thấy ảnh mình bị cư dân mạng mổ xẻ, cậu không còn thấy lo lắng quá mức nữa.
Nhưng vẫn hơi bất an.
Khương Ngạn Hi hơi mỉm cười, cụp mắt, ấn xem từng tấm ảnh đã được leak.
Một blogger rất nổi có tích xanh đã lan truyền rất nhiều ảnh.
Ảnh Tô Hoài bế Khương Ngạn Hi khỏi tiệm cà phê chó shiba, ảnh Tô Hoài nắm tay Khương Ngạn Hi thật chặt ở sân bay quốc nội, ảnh Tô Hoài tựa vào vai Khương Ngạn Hi chợp mắt trên bãi biển matcha, còn cả ảnh Khương Ngạn Hi được Tô Hoài cho ăn ở đảo H nữa...
Có lẽ những tấm ảnh leak này đã được xét duyệt và sàng lọc bởi đoàn đội như một hình thức tuyên truyền của tổ chương trình, nên sự cố ở chợ đêm hôm ấy không bị lộ.
Gần như lúc nào Tô Hoài cũng nắm chặt tay Khương Ngạn Hi, trong mắt người khác thì chẳng khác nào anh đang hống hách kéo cậu vào lãnh địa của riêng mình.
Giờ fan nào cũng rất có ý thức, lúc ghi hình chẳng mấy ai tới gần quấy rầy họ, chỉ có lúc tiễn đưa ở sân bay khi quá trình quay kết thúc mới hơi nhộn nhịp quá.
Vậy nên Khương Ngạn Hi hoàn toàn chìm đắm trong chuyến du lịch mới mẻ và thú vị, hoàn toàn không nhận ra rằng mình bị chụp trộm suốt cả quãng đường.
Khương Ngạn Hi nhìn cả triệu bình luận, cậu sốt sắng khẽ hít một hơi, nhẹ tay bấm mở.
Gần như không có bình luận tiêu cực nào.
Chương trình còn chưa được phát sóng mà cư dân mạng đã choáng váng vì đôi chồng chồng Hỉ Hoan.
Trong mục bình luận toàn tiếng hét chói tai, Khương Ngạn Hi mới đọc mà đã sốc.
[A a a a a ngọt ngào quá ngọt ngáo quá ngọt ngào quá tui siêu thoát đây].
[Ui ui ui anh bé tình đầu đẹp quá, ảnh leak chất lượng kém mà đã đẹp thế này, đúng thần tiên giáng trần a a a a].
[A a a a a chớt tui mất!].
[A a a a a grừ grừ tổ chương trình gkd gkd [1]].
[A a a a a dìu tui lên, tui còn chịu được!].
[Nam thần Alpha lịch thiệp quá! Được! A!].
[Oe oe oe cứu bé, phát sóng sớm mấy ngày được không?].
[A a a a a lão phu bấm đốt tay tính toán rồi, đêm nay là ngày đẹp để cưới xin này].
[A a a a a a a a a a].
Khương Ngạn Hi: "...".
Lần đầu cậu thấy các fan couple cuồng nhiệt trên mạng xã hội nên choáng váng, đôi môi hơi hé vì kinh ngạc.
Mới xem được mấy tấm mà mắt Khương Ngạn Hi đã cay cay, cậu đưa tay lên dụi mắt.
Có cả ảnh leak của Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư, cũng được bàn tán sôi nổi.
[Đúng là ca thần thật này!! Bạn cặp của ảnh là Kỷ Vũ!! A a a a tui yêu rồi!!].
[Couple đầu tiên có cả hai là ngôi sao!! Tui hold được!!].
[Trời ạ, mấy anh nam thần bàn bạc với nhau rồi cùng hạ phàm tạo phúc cho nhân gian này ư??].
[Mùa này tuyệt thật đó, đôi nào cũng quá ok!! Tự dưng lo cho khách mời mùa sau...].
[Tự dưng mong couple cuối quá!].
Khương Ngạn Hi lại vào tài khoản của blogger bịa chuyện lúc trước.
Kẻ này đầu tiên bị phòng làm việc của Tô Hoài khởi kiện, sau đó lại lén leak ảnh Khương Ngạn Hi và Tô Hoài thân mật bên nhau nên bị dân mạng chửi cho tơi tả.
Mấy ngày rồi trên tài khoản không có bài đăng nào mới, cái video "chứng thực" khi trước hắn tuyên bố muốn đăng lên cũng chẳng thấy đâu.
Bài viết bịa đặt kia lại kiên cường không xóa, mục bình luận gần như chẳng thấy ai tranh cãi nữa, tất cả đều đang chửi blogger.
Hiệu quả của việc Khương Ngạn Hi tham gia chương trình giúp Tô Hoài bác bỏ tin đồn đúng là hơn xa share bài thanh minh.
Cuối cùng Khương Ngạn Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu bỗng cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.
Vậy là mình giúp được đàn anh rồi đúng không?
Hi vọng tên blogger này không xuất hiện lần nào nữa...
Nhất thời tâm trạng Khương Ngạn Hi tốt hẳn lên, cậu siết nắm tay, tự nhủ - không thể thư giãn quá, sau này phải làm tốt hơn nữa mới được.
Khương Ngạn Hi đặt điện thoại xuống, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc áo và đeo khẩu trang chuẩn bị ra ngoài.
Cậu đang định xỏ giày, thì chiếc điện thoại trong túi áo khoác đột nhiên reo vang.
Khương Ngạn Hi lập tức lấy ra nhìn, đôi mắt sáng bừng.
Tô Hoài: [Chọt bé thỏ trắng.jpg].
Anh vẫn còn đang trong kì nghỉ phép vì kì mẫn cảm, giọng nói mang theo sự gợi cảm khi vừa tỉnh giấc: "Em dậy chưa?".
Khương Ngạn Hi mỉm cười, gửi voice chat đáp: "Em đang chuẩn bị ra ngoài đây ạ".
Tô Hoài: "Đi đâu thế em?".
Khương Ngạn Hi: "Em đi mua ít đồ".
Tô Hoài: "Đi một mình à?".
Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng gật đầu.jpg].
Tô Hoài: "Nhớ mang theo điện thoại di động đó, một mình thì đừng đến chỗ nào đông quá, gặp chuyện gì nhớ gọi cho anh".
Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng gật đầu.jpg].
Tô Hoài khẽ cười một tiếng vẻ lười nhác: "Đi thôi, cố lên nhé, ngài Thỏ".
Tai Khương Ngạn Hi đỏ ửng, cậu hơi mím môi, cẩn thận cất điện thoại vào túi rồi ra ngoài.
Bước xuống dưới tầng, Khương Ngạn Hi hơi chần chừ một chốc rồi bước vào ga ra.
Cậu kiểm tra qua trạng thái của chiếc ô tô trắng, sốt sắng leo lên cái xe đã bị bỏ xó ba năm, lái ra ngoài với tốc độ rùa bò.
Lần trước ghi hình là do đàn anh lái xe, nhất định sau này cậu phải chia sẻ gánh nặng đó với anh mới được.
Bình thường đàn anh làm việc rất vất vả, lúc du lịch còn phải chăm sóc cậu từng li từng tí, mệt mỏi quá đi thôi.
Cậu vừa lo lắng đề phòng vừa thuận lợi lái xe tới trung tâm bảo dưỡng. Khương Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu tới trung tâm thương mại sau bao nhiêu năm.
Khương Ngạn Hi quyết định chính thức bắt đầu dùng điện thoại di động.
Nên cậu phải mua một chiếc mới để giữ liên lạc, kết thêm nhiều... bạn.
Đây là bước thứ nhất cần làm nếu muốn quay về hòa nhập với xã hội.
Trong cửa hàng điện thoại không có quá nhiều người, một nhân viên thân thiện hỏi: "Xin hỏi quý khách muốn mua điện thoại hãng gì ạ?".
Khương Ngạn Hi liếc mắt một cái là thấy quảng cáo điện thoại do Tô Hoài làm người đại diện, cũng là hãng điện thoại hàng hiệu đang được săn đón nhất toàn cầu.
Cậu bước tới khu chuyên dụng cho nhãn hiệu đó.
Điện thoại trong túi lại reo vang.
Khương Ngạn Hi lấy điện thoại ra với vẻ chờ mong, dùng tai nghe để nghe giọng Tô Hoài ngay trước biển quảng cáo của Tô Hoài.
Nhất định nhân viên cửa hàng không tưởng tượng được, người gửi tin nhắn cho cậu cũng chính là đại diện phát ngôn nhãn hàng của họ.
Tô Hoài: "Em tới trung tâm thương mại à?".
Khương Ngạn Hi chụp một tấm ảnh gửi sang cho anh.
Tô Hoài nhìn thấy chính mình thì lười biếng cười, hỏi: "Sao em phải tới tận đó ngắm anh, ngắm bản thân anh không thích hơn à?".
Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của Khương Ngạn Hi nóng bừng, cậu nhỏ giọng giải thích: "... Em tới mua điện thoại di động".
Tô Hoài: "Há, hóa ra em bị anh hấp dẫn nên mới tới cửa tiệm đó, thế hôm nay em phải vất vả rồi. Anh đại diện nhiều nhãn hàng lắm nhé".
Tô Hoài: [Cún con cổ vũ.jpg].
Khương Ngạn Hi: "...".
Cậu thấy thế cũng được mà.
Khương Ngạn Hi đỏ mặt cất điện thoại vào túi, không nhắn trả nữa.
Cậu mua loại di động mới nhất vừa được ra mắt không lâu, cùng dòng nhưng màu khác với cái điện thoại được tổ chương trình cung cấp.
Bước khỏi cửa hàng điện thoại, Khương Ngạn Hi lại tìm tới cửa hàng thú cưng nằm ở một góc yên tĩnh trong trung tâm thương mại định mua chút đồ ăn vặt cho Tiểu Ngọc.
Trong cửa hàng cũng không có nhiều người, còn cả mấy bé mèo con đáng yêu vô cùng.
Khương Ngạn Hi nhìn cái là không dời nổi bước chân, nhưng cậu không có thời gian chăm thêm một con mèo nữa, vả lại cậu thường nhận nuôi hơn, Tiểu Ngọc chính là một con mèo hoang được Khương Ngạn Hi ôm về.
Cậu đang nhũn tim với mấy bé mèo thì chiếc điện thoại trong túi lại reo vang.
Tô Hoài: "Em đang ngắm anh à?".
Khương Ngạn Hi quyết đoán chụp một tấm ảnh mèo gửi sang, thanh minh cho chính mình.
Tô Hoài: "Cái này mà cũng bị phát hiện. Khương Ngạn Hi à, em mang theo ra đa quét hình anh đúng không?".
Khương Ngạn Hi: "???".
Cậu mờ mịt nhìn mấy nhóc mèo con trước mắt, rồi mới để ý rằng đúng là trên kệ hàng bên cạnh có hãng thức ăn cho chó cao cấp mà Tô Hoài làm người đại diện thật.
Khương Ngạn Hi: "...".
Cậu khẽ cắn môi, tai đỏ ửng, gõ chữ: [Em đang ngắm mèo con mà].
Tô Hoài nhịn cười: "Hờ, thế thì tiện thể ngắm cả anh nữa đi em".
Tô Hoài: [Cún con muốn được chú ý cơ.jpg].
Khương Ngạn Hi nhìn cái sticker dễ thương kia thì ánh mắt hơi lóe ý cười, nhân viên đứng cạnh ngắm mà đỏ mặt.
Mua đủ đồ ăn vặt cho Tiểu Ngọc rồi bước khỏi cửa hàng, Khương Ngạn Hi hơi do dự, không về nhà ngay như lúc trước mà thử đi dạo tiệm sách.
Trong tiệm nhiều khách vô cùng, hơn nữa khu tác giả bán chạy được xếp ngay cửa có bày cả tác phẩm mới và tác phẩm bán chạy nhất của Người Bánh Gừng [2].
Một nhóm học sinh Omega nữ đang cầm cuốn "Kết cục mưa rơi dành cho ốc sên" mới phát hành của cậu, không biết kích động thì thầm gì.
Khương Ngạn Hi chần chừ vài giây ở cửa, đè vành mũ xuống thật thấp, hơi cúi đầu, rồi cố lấy dũng khí mà sốt sắng lén lút bước vào.
Cậu đi thẳng qua khu bày tác phẩm của mình, sang khu vực thuộc về nhà văn khác.
Vì quá xấu hổ nên Khương Ngạn Hi chưa bao giờ đọc lại những tác phẩm mình tự viết.
Viết xong là tất cả đã in hằn trong trí nhớ cậu rồi, không đọc bình luận và cũng không quan tâm tới vấn đề tiêu thụ, cậu chỉ cần viết thật cẩn thận, những thứ khác đều được giao cho biên tập viên đáng tin cậy là Lục Nhất Ninh.
Khương Ngạn Hi phát hiện rằng gần như chẳng ai để ý tới mình bèn hơi thả lỏng,