Edit: Ryal
Đến khi trời tờ mờ sáng, Omega chủ động trêu chọc Alpha trong kì mẫn cảm mới được tha.
Tô Hoài nhắm mắt dụi vào hõm cổ ẩm ướt của Khương Ngạn Hi, vừa ôm vừa giơ tay lau mồ hôi trên trán cậu, trong mắt vẫn đầy du͙ƈ vọиɠ âm u chưa tắt hẳn.
Khương Ngạn Hi đã mệt tới mức không mở nổi mắt, mơ màng giơ tay đòi ôm.
Tô Hoài dịu dàng nhếch môi, quàng hai cánh tay mảnh mai như thiếu niên qua cổ mình, thoải mái nâng cậu trên bờ vai rộng mà bước vào phòng tắm.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, đổi ga trải giường rồi ôm nhau ngủ đến quá trưa thì Tô Hoài bị tiếng chuông điện thoại của Khương Ngạn Hi đánh thức.
Anh nhớ lại giọng nói tối qua, đôi mắt lạnh xuống, cúi đầu nhìn người trong ngực.
Vì phải lên lớp hai buổi tối liên tiếp mà thầy thỏ mệt lắm rồi, cậu gối đầu lên tay anh ngủ say sưa, như thể trời đất có chuyển dời cũng chẳng ảnh hưởng gì hết.
Tô Hoài ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt ấy, ngón tay thon dài khêu gợi hờ hững nghịch một lọn tóc mềm, biết cậu không nghe được gì nên thấp giọng cười: "Nhóc khóa dưới này, có phải nhiều người phát hiện ra em lắm không?".
Anh thân mật cọ trán với cậu, đôi mắt sâu thăm thẳm cụp xuống nhìn hàng mi kia, thử nhỏ giọng thương lượng: "Em đừng để ý đến họ nhé. Anh phát hiện ra em trước mà, em chỉ nhìn mỗi mình anh thôi được không?".
Tô Hoài nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn đỉnh đầu Khương Ngạn Hi.
Cậu hơi "gật đầu".
Anh hài lòng mỉm cười, lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy để anh làm bạn trai em nhé, được không?".
Khương Ngạn Hi nhắm mắt chẳng biết gì, lại hơi "gật gật".
"Để anh đánh dấu hoàn toàn nhé, được không?".
Tô Hoài điều khiển Khương Ngạn Hi như một con rối để thỏa mãn lòng riêng, đôi mắt đầy ý cười hiếm khi lộ nét trẻ con trong ánh sáng hắt vào từ rèm cửa. Anh khẽ cười một tiếng khàn khàn, đặt đầu Khương Ngạn Hi tựa vào vai mình, mặt dày nói tiếp như chuyện đương nhiên: "Anh để em ngủ với anh bao nhiêu lần rồi, em phải chịu trách nhiệm đi chứ".
Một lúc lâu sau, khóe miệng Tô Hoài dần hạ xuống. Anh nhìn qua khe hở trên rèm, buông mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Khương Ngạn Hi à, anh không muốn đợi nữa... Em để anh từ từ trả món nợ tình này, được không?".
Khương Ngạn Hi dụi vào lồng ngực ấm áp, hàng mi run run.
Tô Hoài mặc quần áo tử tế, để lại giấy nhắn cho cậu rồi yên lặng ra khỏi phòng đi quay phim.
Khi tiếng đóng cửa rất nhẹ vang lên, Khương Ngạn Hi chầm chậm mở đôi mắt trong như ngọc, vừa ngó ra cửa vừa nín cười ngồi dậy.
Trong phòng toàn pheromone mùi cỏ hạ rất nồng, như đang giam cầm cậu trong một lãnh địa đã được anh chiếm cứ trước.
Khương Ngạn Hi co người tựa vào đầu giường. Cậu thất thần nhìn bông hoa tuyết và chiếc vỏ sò trên vòng cổ, suy nghĩ một chốc, lại cầm điện thoại lên nhắn tin xin lỗi Sở Nhất Hàng rồi xóa kết bạn WINK với hắn.
Giằng co không ngừng nghỉ với Alpha trong kì mẫn cảm hết bốn ngày, cuối cùng Khương Ngạn Hi cũng kiên cường xuống giường được một lần trước khi đi.
Cậu nhờ Thanh Mai đưa mình tới siêu thị gần đó, mua vài món nhiều dinh dưỡng, quay về phòng bếp khách sạn cung cấp nấu một nồi canh sườn vừa ngon vừa bổ bằng thực đơn tìm được trên mạng, rồi bỏ vào cặp lồng giữ nhiệt mà mang tới phim trường của Tô Hoài.
Mãi đến ngày cuối cùng anh vẫn chẳng có thời gian dẫn cậu ra ngoài chơi. Bộ phim sắp đóng máy, cảnh quay nào cũng quan trọng và phải giành giật từng giây từng phút, mọi nhân viên công tác đều phải bỏ ra cực kì nhiều tâm huyết.
Khương Ngạn Hi theo sau Thanh Mai, sốt sắng trà trộn vào các nhân viên đoàn làm phim. Có vẻ cảnh quay này rất quan trọng nên số lượng nhân viên đông đúc một cách đặc biệt, đoàn người xa lạ khiến cậu thấy nghẹt thở, lòng bàn tay và trên trán đều toát mồ hôi lạnh.
Cậu cố nhịn cảm giác không thoải mái, đứng đằng xa nhìn về phía Tô Hoài.
Tô Hoài đã biết Khương Ngạn Hi tới từ lâu, nhưng chỉ dừng ánh mắt trên người cậu một lát rồi nhanh chóng ép mình tập trung nhìn bạn diễn.
Đến lúc quay xong thì anh xông thẳng qua đoàn người, kéo cậu vào chiếc xe trong chỗ vắng ôm lên đùi, đỡ chiếc cặp lồng đặt sang một bên, dính lấy cậu mà hôn nơi tuyến thể.
Kì mẫn cảm của Tô Hoài đã gần trôi qua rồi, giờ anh chỉ muốn thân mật với Khương Ngạn Hi trong khoảng thời gian cuối cùng còn được ở bên nhau.
Khương Ngạn Hi bị hôn đến nỗi choáng váng, Tô Hoài ôm cậu thật chặt, trầm giọng: "Em đừng đi, ở lại bên anh thêm vài ngày nữa đi mà".
Khương Ngạn Hi cũng hơi do dự, nhưng cậu mà ở lại thật thì ảnh hưởng nhiều lắm.
Mấy hôm nay Tô Hoài phải đến gần trưa mới tới phim trường, cậu biết đoàn phim cố gắng điều chỉnh lịch trình cho anh vì kì mẫn cảm đang tới, nếu kì mẫn cảm sắp qua thì không thể làm phiền những người khác thêm được nữa.
Cuốn tiểu thuyết sắp xuất bản của cậu cũng có nhiều chuyện cần xử lí, lúc về phải ghé qua nhà xuất bản.
Khương Ngạn Hi gác cằm lên vai Tô Hoài rồi vỗ vỗ lưng anh để động viên, hệt như đang vuốt lông một chú chó săn cáu kỉnh vì mất mồi, nhỏ giọng dỗ dành: "Mình sẽ gặp lại nhau nhanh thôi mà, tuần sau có lịch quay 'Giao ước thánh thần' đó".
Cậu cũng chẳng biết nói thêm gì nữa, chỉ đành chủ động hôn Tô Hoài đang im lặng hằm hằm một cái.
Đúng là Tô Hoài không vui nổi, tâm trạng mong manh cuối kì mẫn cảm khiến anh không chấp nhận nổi sự thật rằng Omega của mình sắp rời đi.
Anh nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát, siết eo Khương Ngạn Hi hôn cậu say đắm, có người gõ cửa bên ngoài cũng chẳng thèm đáp lại. Tô Hoài để cậu tựa đầu trên vai mình, cắn một cái thật sâu nơi tuyến thể, trút hết nỗi lưu luyến và du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt trong lòng.
Anh lại nhẹ nhàng liếm thật chậm vùng tuyến thể hơi rướm máu, thấp giọng tự lẩm bẩm – xin lỗi em, thích em nhiều.
Anh chưa từng thích một ai nhiều đến vậy.
Quá nhiều cảm xúc chen lấn nơi cuống họng, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Dường như số mệnh đã an bài kiếp này của anh, dường như đó là cơn gió bão chẳng cách nào ngăn được.
Từng có lúc, những đóa hoa tuyết giữa đất trời mênh mông kia phong ấn anh thành một pho tượng cứng đơ và lạnh lẽo.
Anh mờ mịt đứng giữa trời tuyết lớn, nhàm chán thưởng thức đóa hồng chẳng chút ý nghĩa trong tay – hệt như một tác phẩm nghệ thuật bất biến phải chịu để thiên hạ săm soi ngắm nghía mình, hàng mi lạnh cóng đến mức cứng lại và chỉ có thể chầm chậm khép.
Nhưng ngày hôm ấy, vận mệnh thổi một bông hoa tuyết nho nhỏ lấp lánh đến chỗ anh.
Khi anh bắt được ánh sáng le lói ấy trong tay mình, đóa hồng khô héo mới bắt đầu có ý nghĩa, và băng tuyết xung quanh cũng dần tan đi.
.
Chủ đề của "Giao ước thánh thần" tập sáu là đêm cổ tích.
Khương Ngạn Hi hoàn toàn không nhớ nổi lần cuối mình tới công viên trò chơi là khi nào, và cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc cậu có thể cùng đàn anh thực hiện giấc mơ này một ngày nào đó.
Vì đây là mùa du lịch nên công viên trò chơi cực kì đông đúc. Khương Ngạn Hi mới ngồi trong xe nhìn biển người chen nhau đã thấy tức ngực, hơi thở dồn dập hẳn.
Đôi chồng chồng Lông Vũ vào trước làm nhiệm vụ, Tô Hoài ngồi trong xe chuẩn bị tâm lí cùng Khương Ngạn Hi. Anh niết ngón tay cậu để giúp thả lỏng, lòng cũng thấy bất an: "Có phương án dự phòng đấy, nếu em không chịu được thì mình đi chỗ khác".
Khương Ngạn Hi dời mắt khỏi biển người náo nhiệt, cúi đầu uống một ngụm nước, mặt trắng bệch.
Cậu cứ ngỡ dạo này mình đã tiến bộ nhiều rồi, nhưng khi đối mặt với đoàn người đông đúc và hỗn loạn đến độ này thì chút tiến bộ kia lại quay về như cũ.
Khương Ngạn Hi thấy thất vọng về chính mình, ảo não nhắm mắt lại.
Tô Hoài ngồi cạnh nhìn đôi môi khô khốc và trắng bệch ấy thì xót xa kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, vuốt lưng cho người thương, nói với Lộc Ưu ở ngay phía đối diện: "Chuẩn bị phương án dự phòng đi".
Ngày quốc tế thiếu nhi đã qua lâu rồi, Lộc Ưu cũng đâu ngờ công viên trò chơi lại nhiều người đến thế... nhưng cân nhắc đến chứng sợ xã hội của Khương Ngạn Hi, anh chàng cũng đã thiết kế đầy đủ các phương án dự phòng.
Khương Ngạn Hi thở ra một hơi, nhỏ giọng lên tiếng: "Đừng mà".
Tô Hoài và Lộc Ưu cùng nhìn cậu.
Lộc Ưu chỉ sợ cậu cố quá, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu Hi Hi, em đừng miễn cưỡng. Có dùng phương án dự phòng thì cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả chương trình đâu, dù sao