Ngay lúc cậu có ý thức, cậu đã nghe một người đàn ông nào đó đặt cho cậu một cái tên, Moni Cruise.
Mặc dù cậu không nhớ tên cũ của mình, nhưng cậu chắc chắc không phải cái này.
Nhưng mà, sao cậu lại biết nó không phải tên mình?
Vào lúc năm tháng tuổi, cậu ý thức được mình đang ở Anh, mặc dù cậu chả nhớ được mình vốn là người nước nào.
Cậu biết tuổi mình bây giờ không cần suy nghĩ nhiều, nhưng mà, tuổi này nên thích hợp làm gì?
Vào lúc cậu năm tuổi, người phụ nữ đối xử hời hợt với cậu qua đời, bà ấy cho cậu gọi bà là mẹ, nhưng cậu biết bà ta không phải, vì khi bà ta được gả vào đây thì cậu đã một tuổi rồi.
Bà ta luôn muốn sinh một đứa nhỏ, bà có bầu thành công, nhưng cuối cùng cả mẹ lẫn con đều chết trong bệnh viện thánh St.Mungo.
Ba chẳng có biểu cảm gì khi nhìn thấy thi thể của người phụ nữ kia cả, nhưng khi nhìn thấy thi thể của đứa nhỏ lại thở phào nhẹ nhõm, tại vì sao chứ?
Lúc đầu cậu cho rằng đứa nhỏ đó không phải con của ba, nhưng người phụ nữ kia rất yêu ông ấy, chuyện này chắc chắn là không thể.
Sau đám tang của người phụ nữ kia, ba mang cậu đến một nơi rất âm u, áo choàng đen phấp phới khắp nơi, cậu chỉ đứng đó thôi mà lạnh run người.
Ba kéo cậu vào trong bất chấp cậu không muốn, dù cậu té xuống, nhưng ông cũng chỉ nắm tay kéo cậu dậy.
Xung quanh nơi đó không có cửa, tất cả đều là thanh sắt, giống hệt một chiếc lồng.
Khi ông đi gần đến một căn phòng, ba dừng lại, bên trong là một người đàn ông, một người đàn ông đang rúc vào tường, trông hắn giống đang ngủ ghê "Ba, chú đó là ai vậy?"
Ba không trả lời cậu, chỉ đứng đó nhìn một hồi, lại lôi cậu rời đi, cho đến khi trở về trang viên, ba nghiêm túc nhìn mặt của cậu, sau đó nổi giận đùng đùng đẩy hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống "Không giống anh ấy! Tại sao mày không giống anh ấy!" Ba bóp cổ cậu, mặc dù dùng sức rất mạnh, mặc dù không khiến cậu khó thở, nhưng cậu đã rất sợ.
Cậu không dám nói chuyện lớn tiếng, cũng không dám phản kháng, cứ để yên như thế, cậu chắc chắn rằng mình nhìn thấy được sát ý trong mắt ông, cậu còn muốn sống.
"Stupefy!" Là giọng của ông nội! Cậu nhìn vào lò sưởi, ông đã bỏ đũa phép, sau đó lơ lửng ba ra ghế sofa "Moni, hôm nay ba con mang con đến gặp ai thế?"
"Con không biết..." Cậu sờ cổ mình, đau quá.
Ông nội nhìn áo choàng bẩn thỉu của nó, đây là do khi nãy ngã "Hai đứa đến Azkaban!"
"Con không biết..." Cậu cảm nhận được ông nội đột nhiên tức giận.
"Quên đi." Ông nội cho gia tinh mang ba về phòng, sau đó tìm một người bạn là bậc thầy độc dược.
Kể từ hôm ấy, ba thay đổi, không cười dịu dàng với cậu nữa, lần nào nhìn thấy cậu cũng ra lệnh cho cậu cúi đầu xuống "Tao không muốn thấy mặt của mày."
Không muốn thì thôi, cậu cũng không muốn thấy ba.
Sau khi bị ba dạy dỗ, cậu rời khỏi thư phòng, sờ sờ mặt mình.
Cậu cảm thấy mình đâu xấu lắm, ít nhất là tốt hơn cậu trước đây nhiều, mà khoan, trước đây cậu trông thế nào nhỉ?
Cậu mười một tuổi, một con cú mèo đưa thư nhập học cho cậu, ba nóng nảy xé nát phong thư "Mày phải đến Hogwarts!"
"Xin lỗi, tôi nghĩ Durmstrand phù hợp hơn, và tôi không muốn đi xa như thế." Cậu kết thúc bữa sáng trong tiếng gào thét tức giận của ba "Tôi đã ăn xong, còn thư của tôi..." Rút lá thư bị ba vò thành một cục "Phải là do chính tôi hồi âm nhỉ."
Cậu về phòng, nhìn bức tranh ba đang nắm tay mình hồi cậu mới lên năm, cậu giơ tay ụp tấm hình lại.
Cậu đã biết người đàn ông khi ấy là ai, cũng biết vì sao ba lại có địch ý lớn như thế với tướng mạo của cậu.
Phép thuật là một thứ rất thần kì, và nó chỉ là thứ chết tiệt với cậu mà thôi.
Đã từng có người phụ nữ dựa vào đứa nhỏ mà được gả vào một gia đình quyền quý, bây giờ cũng có người đàn ông muốn lấy đứa nhỏ để lôi kéo sự chú ý của người tình của mình, đáng tiếc ấy chỉ là thứ tình cảm đơn phương.
Ba từng là học sinh của Hogwarts, ái mộ một chàng trai cùng trường, tiếc thay người ta chậu đã có bông.
Nam phù thuỷ có thể dùng một phương pháp đặc thù để sinh con, bằng một cách thần kì nào đó ba đã lấy được máu của người đàn ông kia lúc