EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Đối với mấy người ở đường Bàn Xoay mà nói, người ở nhà số hai mươi ba vô cùng kì lạ, hằng năm không thấy ra khỏi nhà, mà có thấy cũng chơi nguyên cây đen, cho dù hè hay thu cũng áo sơ mi dài tay và quần dài màu đen, khí thế âm u quanh thân nhìn là biết không phải hạng tốt lành gì, mặc dù người ở đường Bàn Xoay không mấy ai tốt lành, nhưng không ai biểu hiện rõ ràng như người đàn ông kia.
Gần đây, kỳ lạ là luôn có một đứa nhỏ mắt xanh đến gõ cửa nhà số hai ba, không biết để làm gì.
Đứa trẻ kia hôm nay đến nữa, có mấy vị phu nhân rảnh quá không có gì làm, bèn ngồi bên cửa sổ nhà mình hóng chuyện.
Hẳn cũng vào nửa tiếng thì ra, vị quý phu nhân ấy nghĩ như thế, nghe đứa nhỏ kia gõ cửa rồi gọi người đàn ông âm u kia là giáo sư, cái này thật khiến người khác kinh ngạc, nhưng không biết hắn dạy cái gì, tò mò nhiều ra một chút.
Đang nghĩ thế, đột nhiên căn nhà số hai ba lắc mạnh, cánh cửa như muốn bay ra khỏi nhà, sau đó thì yên tĩnh lại, chuyện gì cũng không có nữa, các phu nhân hoảng hốt dụi mắt, không cảm thấy thứ vừa rồi là ảo giác, không nhìn thấy chim sẻ vốn đang ở trên nóc nhà cũng bị doạ sợ sao!
Hốt hoảng kéo rèm, giả bộ không thấy gì cả, mấy bà không muốn xen vào việc của người khác, cũng không muốn dính dáng gì đến chuyện trong đó.
Mấy nơi giống đường Bàn Xoay này, cướp bóc, chết người không phải chưa từng xảy ra, năm nào chẳng có, mà cảnh sát cũng lười quan tâm.
Trong nhà số 23, phòng khách như bị bão quét, bàn uống trà nhỏ rồi bình trà vỡ tan, mảnh thuỷ tinh khắp nơi, sofa bị hất văng lên lầu, tay vịn cầu thang bị đập gãy, mấy thứ đồ khác trong nhà không còn cái nào còn xài được, nhưng có một thứ không sao, đó là tủ độc dược, cơ mà độc dược trong đó ngã trái ngã phải, vài lọ đã bắt đầu chảy nước.
Tóc tai rối bời, trên mặt có vài vết thuỷ tinh cứa, có một tay áo có vết cháy, Harry tim đập thình thịch dán lưng vào tường, cách mặt không tới năm centimet là đầu đũa phép của Snape.
Cẩn thận nuốt nước miếng, lửa giận của Snape nhiều hơn y nghĩ, liếc mắt nhìn tủ độc dược, đây là tức đến mức độ nào mới không do dự quẳng bùa nổ tung về phía đó, độc dược trên kệ tuy có bùa bảo vệ đều vỡ tan hết cả, may mắn y né nhanh, dù vậy tay áo vẫn bị ngọn lửa từ vụ nổ làm cho cháy một mảng, tay y giờ đang đau chết được.
"..." Mặt Snape đen thui, chỉ đũa phép vào mặt Harry nhưng không nói lời nào, cũng không có ý định phóng bùa.
"....Giáo sư?" Harry thận trọng mở miệng, sợ Snape vứt vào mặt mình một bùa nổ tung.
"Potter, nếu mi cho rằng có thể dựa vào Lily để lớn gan làm vậy, như vậy ta có thể nói rõ cho mi..." Snape bỏ đũa phép, tông giọng bình tĩnh đủ khiến Harry rợn tóc gáy "Ta chỉ cần đảm bảo mi còn đủ tay chân và không chết là đủ." Năm đó hắn trở thành Tử Thần Thực Tử không phải để lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui! "Thân là một bậc thầy độc dược, để cho mi không gặp tai nạn và an ổn sống hết cuộc đời này, không phải chuyện gì lớn lao." Còn bị điên hay bị đần, cái này cũng không quan trọng.
Harry hiểu ý của Snape, dán chặt lưng vào tường hơn "Thật xin lỗi, giáo sư.
Chỉ là thói quen ẩn núp của con muốn xoá tất cả mọi thứ liên can." Giấu được điểm yếu của mình, là thủ lĩnh quân phản loạn, y nhất định phải mạnh mẽ trước mặt mọi người, lúc không có ai cũng không được lơi lỏng.
"Potter, ta không có bất kì hứng thú gì với cái quá khứ của mi, cho dù mi có muốn tìm một cái hộp rồi chui vào cũng không liên can đến ta, nhưng mà,