EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Hệt như Snape nói, hắn không muốn quản sống chết của Potter nữa, một tuần trôi qua, đến tận khi Harry có thể xuất viện, Snape ngoại trừ đến đưa độc dược, tuyệt đối không đặt chân vào trong đây dù chỉ một bước.
Mà, Moni cũng không ghé qua, ngoại trừ mỗi ngày ba bữa nhìn thấy phu nhân Pomfrey, Harry chẳng nhìn thấy ai nữa hết, sau đó Harry củng lười xem thời gian, dù sao phu nhân Pomfrey đưa độc dược đến rất đúng lúc.
Ngày có thể rời khỏi Bệnh Thất, Harry vừa ra hỏi cửa đã nhìn thấy Moni khoanh tay đứng đó, Hermione vui vẻ chúc mừng y khôi phục "Ấy, Harry, cậu cuối cùng cũng khoẻ lại rồi, tuy rằng phu nhân Pomfrey nói rằng cậu không sao, nhưng tớ vẫn không yên tâm, mà bà ấy lại không cho ai tiến vào phòng bệnh của cậu quấy rầy cậu nghỉ ngơi hết á."
"Cảm ơn, Hermione." Harry bất đắc dĩ nhìn Hermione kiểm tra một vòng mình "Tớ tốt lắm rồi, Hermione, thật sự, bằng không phu nhân Pomfrey cũng sẽ không cho tớ xuất viện đâu."
"Harry, cậu biết gần đây tớ lo thế nào không?" Hermione một tay chống hông, một tay chỉ vào mũi Harry "Cái đó là tầng bốn đó! Cậu té xuống như đúng rồi vậy! Tớ lúc ấy sợ đến mức muốn ngất xỉu luôn!" Hermione nghĩ mà sợ "Nếu cậu không thoải mái thì nói với giáo sư đi, lỡ như cậu không bị cái cầu thang kia đỡ bớt mà rớt luôn xuống tầng một thì sao, Merlin! Tớ không dám tưởng tượng, lỡ khi cậu rớt xuống cậu đập đầu xuống trước thì sao, cho dù là phép thuật thần kỳ cũng chả cứu được cậu!"
"Xin lỗi, Hermione, tớ ít khi bệnh lắm, lúc đi học thấy đầu có hơi quay, nhưng tớ nghĩ mình tuột huyết áp mà thôi." Harry sau khi thức tỉnh huyết thống thì ngoại trừ vết thương do chiến đấu gây ra thì cũng không bị bất kì loại bệnh vặt nào như cảm mạo vân vân, lần đầu tiên bị bệnh sau nhiều năm như thế, Harry hoàn toàn không chú ý đến, còn cho rằng đây là di chứng thực nghiệm ma pháp.
"Harry, cậu..." Hermione còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng Moni đã vỗ vỗ bả vai cô "Ừm, được rồi, má Hermione, tớ nghĩ Harry bây giờ càng muốn ngốn đồ ăn ngon lành hơn á." Gương mặt vô cảm của Moni khiến không ai biết được cậu ta đang nghĩ cái gì trong lòng "Bây giờ cách bữa tối xa lắm, tớ biết phòng bếp ở đâu, để tớ mang cậu ấy đi, cậu giúp tớ chọn vài món thích hợp cho người mới bệnh nặng dậy đi, tớ biết tên này chỉ thích ăn thịt mà thôi."
"Ừm, được rồi." Hermione trợn trắng mắt, cô nhìn ra được Moni có chuyện muốn nói với Harry, bí mật của con trai, con gái như cô vẫn không nên xen vào thì hơn "Harry mới lành xương, Moni cậu chú ý đừng làm cậu ấy gãy lại đấy."
Moni gật đầu, nhìn Hermione rời đi, sau đó túm cổ áo Harry kéo thẳng đến phòng học bỏ hoang gần đó, khóa cửa, hung hăng bóp cổ y "Harry Potter, hôm nay mày không nói rõ cho tao biết mày đã làm cái gì thì tao sẽ khiến mày trở về Bệnh Thất ngay trong một nốt nhạc!"
"...." Harry im lặng, khiến Moni càng điên máu hơn nữa "Mày còn muốn ba xạo sao!"
"Không, tớ chỉ đang nghĩ xem nên nói thế nào thôi." Dẫu sao khởi nguồn của nó cũng xa quá rồi, Harry vỗ bàn tay trên cổ mình của Moni "Hai câu không nói rõ được đâu, buông tay trước nào." Moni giận dữ buông tay ra.
"Trên thực tế, đây cũng không phải lần đầu tiên tớ chế tạo Trường Sinh Linh Giá, cậu khoan nổi điên đã..." Vừa mới mở miệng đả mém chút nữa bị Moni nện cho một cú lên mặt rồi "Lần đầu là vì..."
Sau khi nghe Harry giải thích rõ ràng tất cả nguyên nhân, Moni thật sự rất muốn bẻ gãy hết xương của thằng ngu trước mặt này "Cho nên linh hồn của cậu đã có vấn đề từ đời trước rồi?"
"Ừ, nhưng mà đời trước không có vấn đề gì xảy ra, ai biết đời này lại để di chứng