EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Sau tiết độc dược, Snape đang dọn dụng cụ, cửa phòng đột nhiên đóng lại, hắn vội vàng lấy đũa phép ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Xin lỗi, giáo sư Snape." Ron lột áo choàng tàng hình xuống, là loại phổ biến nhất.
"Weasley? Có chuyện gì?" Snape u ám cất đũa phép.
"Giáo sư Snape, con muốn hỏi thầy về độc dược ổn định linh hồn mà Chúa Tể Hắc Ám uống mấy ngày cuối đời, nồng độ cao gấp bao nhiêu lần vậy?"
"Đi mà hỏi Potter, thằng oắt đó uống rồi!" Snape vẫy đũa phép xử lí mớ nguyên liệu độc dược còn sót lại của nhóm học sinh.
Ron nghẹn họng, có uống thì cũng sao biết nồng độc được "Giáo sư, Harry tuy là...được rồi, ngu quá trời, nhưng mà..."
"Draco bảo mi đến hỏi?" Snape cắt lời Ron "Nó hỏi cái này làm gì?"
"Thầy cũng biết tình huống của Harry rồi, chỉ để so sánh thôi." Biểu cảm của Ron vẫn rất bình thường.
"Gấp ba, biết rồi thì lăn!" Nguyên nhân này rất bình thường, dù sao trường hợp thiếu hụt linh hồn không phổ biến.
"...Cảm ơn giáo sư, tạm biệt thầy." Snape khó hiểu cái đoạn chần chừ kia của Ron, tùy ý nhìn lướt qua mặt cậu, thấy mặt cậu còn trắng hơn cả hồn ma, động tác khoác áo choàng tàng hình phải nói là vừa cứng vừa kì cục.
"Đứng đó!" Snape vừa mở miệng, nhìn thấy cửa phòng học đang mở ra, vội vàng vung đũa phép khóa cửa "Weasley! Ra đây!"
Ron không lên tiếng, Snape trực tiếp đến chắn trước cửa, vẫy đũa phép đóng cửa sổ, sau đó ếm cho nguyên cái phòng bùa khô ráo, không đến bao lâu sau, khoảng trống gần tủ dược liệu xuất hiện một bãi nước, Ron xốc áo choàng tàng hình lên, cười gượng nhìn cái đũa phép đang chỉ ngay đầu mình của Snape "Weasley, mi không hổ là bạn của Potter.
Mi muốn tự khai, hay muốn chân dược."
"..." Ron im lặng, Snape chắc chắn không cầm chân dược tùy thân theo, vậy chỉ cần Snape hơi cảnh giác một chút cậu sẽ tông cửa sổ phóng ra ngoài ngay tức khắc! Dù sao bên ngoài cũng là Hồ Đen.
"A!" Nhìn thấu suy nghĩ của Ron, Snape cười lạnh bước qua, ngay lúc Ron cho rằng hắn muốn ném thần chú, Snape trực tiếp lôi rương độc dược tùy thân của mình ra khỏi túi không gian.
"!" Ron trừng lớn mắt, má nó Merlin! Cũng không cần chuyên nghiệp đến thế chứ!
Snape một tay chỉ đũa phép vào Ron, một tay mở rương độc dược.
Tiết khi nãy là tiết độc dược của cao niên, mấy loại độc dược đó khá nguy hiểm, cho nên phòng ngừa tình huống nào đó phát sinh, hắn tiết nào cũng mang rương độc dược theo.
Lấy một bình trong suốt ra, trước khi Ron chuẩn bị xoay người bỏ chạy, một tay túm cổ cậu, thuần thục rót độc dược vào miệng đối phương.
Từ cái ngày mà hành vi tìm đường chết của Potter ngày càng nhiều, thì cái động tác này của hắn cũng ngày càng thuận tay.
"Khụ khụ..." Ron che miệng, mắng Draco trong lòng, sau này đừng có hòng mà nhờ cậu làm ba cái chuyện này nữa.
"Potter lại làm sao!" Snape cất chân dược.
"Linh hồn của Harry bị xói mòn chút chút." Chọn mấy chỗ không quan trọng nói.
"...A, Weasely, mi cảm thấy ta dễ gạt lắm hay sao?" Snape cười lạnh "Đổi câu khác, Potter có liên quan gì đến nồng độ đậm đặc của độc dược ổn định linh hồn Chúa Tể Hắc Ám sử dụng."
Cho dù Ron đã cố gắng che miệng, nhưng giọng nói vẫn bay khỏi miệng như cũ "...Linh hồn Harry bị xói mòn...nhanh quá...ảnh hưởng đến tính cách....Draco đoán rằng...sau này sẽ giống với Chúa Tể Hắc Ám...thành một kẻ điên..."
Snape nghe xong mấy lời đứt quãng từ Ron, khí thế bùng nổ, sau khi cất rương độc dược thì tức giận mở cửa phòng học, cánh cửa đánh vào tường tại ra tiếng vang rất lớn.
Ron nhìn bóng dáng tỏa khí lạnh của Snape, đột nhiên cười ra tiếng, lấy máy liên lạc "Draco, giáo sư Snape đã biết vấn đề của Harry."
"Không bị chủ