EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Trước đó Snape đã tự ếm cho mình một bùa xem nhẹ, cầm ly rượu dựa tường nhìn mấy trò thử nhau nhàm chán của mọi người trong đại sảnh, chuẩn bị đứng một chút nữa thì đi qua chào Lucius một cái, sau đó đến đến chỗ khác ngồi, hôm nay là lễ đính hôn của Draco, tuy năm đó hắn từ chối làm ba đỡ đầu của cậu, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn nó lớn lên, hắn không thể rời đi quá sớm được.
Không chờ hắn uống hết ly rượu, cảm xúc điên cuồng từ bên kia khế ước khiến hắn giật mình, không phải cảm giác phát điên của Potter giống bình thường, chưa đợi hắn tìm được Potter, cảm xúc kia đã gia tăng kịch liệt, đến khi hắn tìm được Potter, cảm xúc từ bên kia khế ước đã biến thành cọng dây thun căng chặt, nhìn vài người đang nói chuyện phiếm với Potter, hắn hoàn toàn không biết cảm xúc của y từ đâu ra....!
Không đúng! Potter không đúng! Nhìn kỹ lại, phát hiện Potter đang căng cứng cả người, người khác nhìn chỉ nghĩ đây là hồi hộp do lần đầu tiên tham gia yến hội mà thôi, nhưng Snape biết Harry trọng sinh, tuyệt đối sẽ không thành ra thế này chỉ vì hồi hộp.
Tiến lên đuổi mấy người kia đi, cảm xúc truyền đến tốt hơn rất nhiều, nhưng cảm giác khủng hoảng vẫn còn ở đó, nương theo mấy lời vừa rồi kéo Potter ra khỏi đại sảnh, đi càng xa khỏi tiếng ồn thì cảm xúc của Potter càng dịu xuống.
Đưa đồ ăn cho Potter, nhìn bộ dạng trông giống không cẩn thận nhưng hoàn toàn là do vẫn chưa thả lỏng thần kinh được của Potter, hắn cần xác nhận suy đoán của mình một chút "Có người đến."
Nhìn sống lưng cứng còng của Potter, Snape có thể khẳng định suy đoán của mình "Trò sợ nơi đông người? Vì sao?"
"Sao có thể, con chỉ là..." Chối rất nhanh, nhưng lại không tìm được cớ "....Ghét nói mấy chuyện vô nghĩa với đám người kia mà thôi."
"Potter, ta nhớ rõ mình đã từng nói, nếu không quan tâm đến cái mạng nhỏ của mình..."
"Con rất để ý!" Harry không cảm xúc quát, nhưng biểu cảm của Harry sau đó cứng ngắc, ỉu xìu dựa ghế "Con xin lỗi, giáo sư, cãi nhau với đám người kia, khiến con hơi bực bội." Cầm dao nĩa lên cắt thịt dê "Con chỉ bực bội mà thôi, không liên quan đến mạng của mình."
"Potter, ta không cảm thấy một chút bực bội từ mấy kẻ đó có thể khiến trò đề phòng đến mức muốn rút đũa phép ra và cho mỗi người một cái Avada." Snape nói xong một lúc rồi mà Harry vẫn không trả lời, Harry cắt thịt dê, tốc độ rất nhanh, cũng không kiềm sức, chưa cắt được bao nhiêu thịt dê cộng cái dĩa đưng đã thành một đống bầy hầy nằm trên mặt bàn gỗ trắng.
"Potter, mi cắt nữa là cái bàn này sẽ giống cái dĩa đáng thương kia." Harry vẫn không dừng lại, vẫn cắt cắt cái bàn, rất nhanh, trên bàn đã xuất hiện một nhát dao thật sâu.
"Potter!" Snape chụp tay Harry, nhưng lại bị Harry vứt ra "Được rồi được rồi được rồi!! Rốt cuộc muốn hỏi cái gì! Hỏi tôi làm sao bị đám người kia xài xong một lần thì vứt đi hả!
Tử xà xuất hiện thì tôi là hung thủ, trước khi Chúa Tể Hắc Ám quang minh chính đại chiếm lĩnh bộ phép thuật thì là thằng điên, lúc vũ xà mạnh mẽ nhất thì là vật tế, đến lúc cần thì tôi lại là Cậu Bé Vàng, con bà nó chứ Cậu Bé Vàng!
Lo lắng cố gắng liều sống liều chết xong chỉ nhận được một câu Cậu Bé Vàng con bà nó phải thế! Cứt chứ phải thế! Tôi nên liều sống liều chết vác kiếm đánh nhau với tử xà, tôi nên xài Expelliarmus chiến đấu anh dũng, tôi nên được đưa lên dàn tế sau khi bị thương!
Chết bà nó đi phải, cút bà nó đi Cậu Bé Vàng!" Cái tay bị túm của Harry vung lên, con dao ăn cắm sâu vào trong thân cây, Snape im lặng nhìn đôi mắt trừng lớn, hốc mắt hơi đỏ của Harry.
"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tôi phải liều sống liều chết, dựa và cái gì mà tôi trở thành thứ bị vứt bỏ, dựa vào cái gì tôi phải mỉm cười hoan nghênh họ trở về sau khi họ thọc cho tôi một dao sau lưng." Harry trượt xuống ghế ngồm xổm trên mặt đất, vùi đầu vào đầu gối "Dựa vào cái gì mà đều phải là tôi chứ...."
Snape im lặng, tuy rằng trước đó hắn đã từng xem qua khá nhiều ký ức của Harry, nhưng những việc này không hề xuất hiện trong số đó.
Hắn nhớ trong trí nhớ của Potter chỉ có toàn gây chuyện, trước khi bị hắn phát hiện còn không coi trọng mạng sống của mình mà liên tục tìm đường chết, sau khi bị hắn phát hiện cũng không hối cải, cứ gây chuyện cho hắn đi dọn tàn cục.
Lúc trước hắn thật sự không có ý định quản chuyện của Potter, nhưng sau khi biết cái thằng ngu thích tìm đường chết này chơi quá đà, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là tìm cách giải quyết cục diện rối rắm thằng oắt kia tạo ra chứ không phải lạnh lùng nhìn nó đi tìm chết, sau đó đến trước mộ Lily xin lỗi vì không cứu được cái hành vi hẹn gặp thần chết của thằng oắt này ở tang lễ của nó.
Trong mắt hắn thì tên nhóc làm hắn hết hồn khi ngã thẳng vào Bệnh Thất kia vô tâm vô phổi hệt thằng cha Potter của nó, cho dù trước mặt hắn y có biểu hiện ra vài cảm xúc không ổn định, nhưng hắn cũng chỉ cho rằng thằng oắt này rèn luyện không đủ.
Sau khi ký hôn khế ngoài ý muốn thì hắn càng khẳng định suy nghĩ này của mình hơn; cảm xúc mỗi ngày truyền đến hắn ngoại trừ ngủ hoài chán quá cũng chỉ có cản lời cộng thêm bất đắc dĩ khi bị Hermione Granger càm ràm.
Thẳng đến khi cảm nhận được cảnh giác căng chặt thần kinh của y khi nói chuyện với mấy quý tộc kia phải nói chỉ kém rút đũa phép ra nữa thôi.
Cho dù hắn biết những chuyện thằng oắt này từng trải qua, nhưng hắn hình như đã đánh giá thấp tác hại của nó lên thằng bé vừa mới bước vào thế giới mới đã bị ép phải trưởng thành.
Đối mặt với Harry co thành một cục, Snape thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt y, hơi không quen vươn tay, cho y một cái ôm cứng ngắc, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Harry.
Nếu là ngày thường, nhìn thấy Potter co thành một cục như thế hắn chắc chắn sẽ cho y biết thế nào gọi là "mười câu nói khiến người không thiết tha gì cuộc sống nữa", sau đó hảo tâm đi ngang qua y, nhưng mà sau khi Potter đau lòng ngồi xổm xuống thế này, hắn cũng chỉ có thể an ủi y một chút.
Snape vẫn không quen ba cái hành vi vỗ về này chỉ biết cứng ngắc vỗ vỗ lưng Harry, vừa vỗ vừa cảm thấy