EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: KIU
- o0o-
"Trò Snape! Trò Potter! Hai người bình thường thích cãi nhau ầm ĩ không nói gì đi, nhưng lần này vậy mà lại cãi lên tới tận trời!" Phu nhân Pomfrey vội vàng lấy mấy chai chai lọ lọ trên bàn.
"Cái đó, phu nhân, bọn con chỉ là đang thi bay...." Âm thanh của James ngày càng nhỏ dần dưới ánh mắt phẫn nộ của phu nhân Pomfrey.
"Thi bay?! Chỉ thi bay đơn giản thôi mà gãy vai được hả! Hai trò thả trái Bludger ra phải không!" Lửa giận của phu nhân Pomfrey ngày càng lớn "Ta đã sớm nói Quidditch không nên xuất hiện trong trường học mà!"
Phu nhân Pomfrey cầm thuốc mọc xương đến giường bên cạnh, vừa vung thần chú kiểm tra mớ xương vai của Snape, vừa đút độc dược cho hắn ta uống.
"Khụ khụ khụ...." Snape ho dữ dội, như muốn ho luôn cái phổi ra.
Mặc dù đã uống qua rất nhiều loại độc dược khác nhau nhưng dược mọc xương vẫn đứng đầu danh sách top những độc dược khó uống nhất của Harry, huống chi lúc này còn là loại "cải tiến" của phu nhân Pomfrey.
"Được rồi, để trò ấy ngủ ở đây một giấc là tốt, đừng đứng đây ảnh hưởng đến người bệnh nữa, trở về đi." Phu nhân Pomfrey xua tay đuổi mấy người đứng gần đó.
"Vậy Sev nghỉ ngơi nhé." Lily nói lời tạm biệt dưới cái trừng đầy phẫn nộ của James đối với Snape.
Cho dù Harry đã nói rằng y hoàn toàn không sao, nhưng phu nhân Pomfrey vẫn ép y uống một bình độc dược, rồi yêu cầu Harry ở lại bệnh thất nghỉ ngơi.
"Vâng, phu nhân.
Con nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm trong bệnh thất, tuyệt đối không chạy đi." Phu nhân Pomfrey miễn cưỡng gật đầu rời đi.
Sau khi bọn Ron và phu nhân Pomfrey đã rời đi, bệnh thất lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.
Harry tự nhiên lại cảm thấy chút xấu hổ, y không biết nên giao lưu thế nào với giáo sư thời niên thiếu.
"..." Snape đột nhiên nhỏ giọng nói gì đó với Harry, nhưng âm thanh lại quá nhỏ, nên Harry chẳng nghe được gì.
"Xin lỗi, cậu nói nhỏ quá, nên tớ không nghe rõ lắm." Harry thề lời mình nói là thật, hoàn toàn không có bất kỳ ác ý nào khác, nhưng vì sao sắc mặt Snape lại đột nhiên đen thui thế?
Snape mặt đen cắn răng, đầu tiên là nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn khẩu hình thì có vẻ là "Gryffindor ngu xuẩn", sau đó thở ra, xoay đầu (bả vai vẫn chưa khỏi, không thể xoay người), nâng giọng một chút "Cảm ơn cậu đã cứu tôi."
Harry mở to mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ Snape sẽ cảm ơn mình.
Snape nhìn