EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: ELLEN
-o0o-
Tuy nhân sâm đã bị Harry bóp chết, nhưng nhóm học sinh hoàn toàn không còn nhu cầu đụng vào mấy thứ thực vật nguy hiểm này nữa, nhiều người bắt đầu nhích xa mấy bồn cây trên bàn, dù sao đa số bồn cũng nứt rồi, lỡ đụng phải mấy cây giống vậy nữa thì phải làm sao!
"Merlin! Đây là một gốc nhân sâm sắp chín!" Giáo sư kêu lên nhìn nhân sâm đã bị Harry bẻ làm đôi.
"Bây giờ mọi người đến Bệnh thất đi, các trò cần kiểm tra một chút, sáng mai cũng không cần học tiết Biến hình, ta sẽ giải thích với giáo sư McGonagall, mấy trò cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Giáo sư Sprout dắt mọi người ra khỏi nhà kính, sau đó lặng lẽ khoá cửa lại.
Phu nhân Pomfrey đang nấu độc dược trong Bệnh thất, bà đã vô cùng hốt hoảng khi thấy giáo sư Sprout mang một nhóm học sinh đông vô cùng vào bệnh thất.
"Merlin! Pomona, chẳng nhẽ cô dạy bọn chúng trồng cây liễu roi hả!?" Bởi vì tiếng hét chói tai của nhân sâm, nên mặt mày của nhóm học sinh bây giờ tái nhợt hết cả, vài đứa thân thể không tốt đã đứng không vững nữa mà phải dựa vào người bạn học mình.
"Không biết vì sao, lại có một cây nhân sâm lớn hơn mấy cây khác rất nhiều, đã sớm tiến vào trạng thái chín.
Nếu không phải trò Levins trực tiếp bẻ gãy nó, vậy nhóm học sinh này chỉ sợ không chỉ thế này đâu." Giáo sư Sprout giúp đỡ phu nhân Pomfrey kiểm tra nhóm học sinh, từng tia sáng tè le màu chiếu vào người bọn nó, may mắn đa số chỉ bị đả kích tinh thần mà thôi, trở về ngủ một giấc là bình thường trở lại, mấy học sinh hôn mê cần ở lại Bệnh thất một khoảng thời gian cùng uống mấy bình độc dược là ổn.
Snape đứng gần Harry nhất, tuy thân thể của hắn không tốt nhưng trạng thái tinh thần rất tỉnh táo, không cần phải ở lại Bệnh thất, thậm chí còn lời được nửa ngày nghỉ.
Mà Harry và Ron hoàn toàn không chịu ảnh hưởng thì không cần nói, kiểm tra sức khỏe cho thấy cả hai thậm chí làm vài trận Quidditch còn được.
"Severus, cậu thế nào?" Thân thể Lily rất tốt, hơn nữa vừa nãy lúc bắt đầu cảm thấy choáng váng, cũng đã được James ôm vào lòng.
"Yếu nhớt y như con gái." James khinh bỉ nhìn Snape sắc mặt có chút tái hơn thường ngày.
"James!" Bởi vì hành động anh hùng cứu mỹ nhân của James, nên thái độ của Lily với cậu ta có chút hoà hoãn hơn, nhưng vẫn kém thanh mai trúc mã Snape đây rất nhiều.
"Hừ...."" James quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Tớ không sao, Lily." Snape hình như không quan tâm lắm tên đầu quăn lầm bà lầm bầm kia, sau khi theo Lily về tháp Gryffindor mới khịa lại James một câu "Nghe nói bọ chó không có lỗ tai, nghe không được gì, cho nên thân thể khỏe mạnh chút cũng chẳng lạ lùng chi."
"Mi muốn đánh nhau phải không!" Vừa rồi còn mặt mày tái nhợt trước mặt Lily, cậu ấy vừa mới đi mất đã bắt đầu khịa cậu, vừa nhìn đã