Hermione tỉnh giấc, cô xoa xoa đôi mắt, nghiêng đầu thấy Ron bên người vẫn đang ngủ say sưa, xem đồng hồ báo thức, mới bốn giờ rưỡi.
Phòng tối tăm nhưng cơn buồn ngủ dần dần rút đi, ngoài cửa sổ gió nhẹ đem bức màn rung động, mưa rì rào xả trên kính, xuyên qua cửa sổ, thấm ướt tấm thảm bên dưới.
Cô thật cẩn thận đứng dậy, mặc thêm áo ngủ đi đóng cửa, động tác phi thường nhẹ nhàng.
Cứ việc cô biết rõ
bạn trai mình dù sấm sét đánh tung nóc nhà cũng sẽ không tỉnh, nhưng Hermione vẫn giữ thói quen nhẹ nhàng một chút.
Cô chậm rãi đi vào phòng khách, đổ một chén nước, sau đó ôm ly sứ trắng co ro trên sofa, cứ như vậy một ngụm một ngụm nhấp miệng, hưởng thụ chút thời gian thanh nhàn.
Không muốn tiếp tục ngủ, cũng không muốn đọc sách, hiện giờ Hermione chỉ muốn ngồi trong bóng tối, lẳng lặng nghe mưa rơi, mặc kệ suy nghĩ xoay quanh trong đầu.
Sau khi vào Bộ Pháp Thuật làm việc, thế giới người trưởng thành làm chân tay cô luống cuống.
Chính xác mà nói, khi ở Hogwarts, Hermione chính là Hermione, là cô gái nhỏ có chút thông minh thích đọc sách, có lẽ đời học sinh không tính là giống người khác khi mỗi năm lại có nhiều chuyện như vậy, nhưng tốt xấu gì cũng có những ngày tháng vô ưu lo, nhưng ở Bộ Pháp Thuật, cô mỗi ngày đều phải đối mặt một đám lão nhân miệng lưỡi trơn tru, cùng một đám người xảo quyệt lá mặt lá trái vu lợi không ngừng.
Qua đi thời học sinh nhẹ nhàng vui sướng là những ngày công việc chồng chất thành núi, cô giống một con quay không ngừng nghỉ, điên cuồng xoay tròn giữa nhà mình và Bộ Pháp Thuật.
Hơn nữa cô cùng Ron thường xuyên lớn nhỏ cãi nhau, làm thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Đặt chân vào thế giới người trưởng thành, hết thảy sự tình đều trở nên phức tạp khó có thể ứng phó, bởi vì công việc so với người yêu có khi còn thân mật hơn, bạn bè càng thiếu liên hệ, cô bỗng nhiên nhớ tới, rõ ràng cùng Harry làm việc ở một toà nhà, nhưng bọn họ hình như đã một tuần không có chạm mặt nói chuyện.
Đây là uy lực của thế giới người trưởng thành, nó có thể dễ dàng làm nhạt nhoà hết thảy thân tình, sau đó khinh phiêu phiêu tung ra một câu đơn giản, xin lỗi, không có thời gian.
Hermione đem ly nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, ôm chân chống cằm, hai mắt thất thần, cô không muốn làm người trưởng thành không cảm xúc như vậy.
Trong nhà yên ắng, tiếng hít thở nhợt nhạt nhẹ nhàng bị mưa càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ che khuất, Hermione dưới bầu không khí này bỗng cảm nhận được cảm giác an toàn vô tận, giống khi cuộn tròn trong lòng ngực dày rộng của Ron, quả thật như người ngoài nhận xét suy đoán, cô có lẽ cũng đủ kiên cường độc lập, nhưng khi cái tên gia hoả "Không đáng tin cậy" kia đem mình ôm vào trong vòng tay, cô vẫn cứ là nguyện ý buông hết thảy nguỵ trang cùng giáp sắt mà cho phép mình yếu đuối một chút.
Hermione mí mắt dần dần dính vào nhau, hôn hôn trầm trầm lơ mơ sắp ngủ, liền khi sắp ngã xuống, một đôi tay rắn chắc nhanh chóng tiếp được, đem cô gắt gao ôm trong ngực, Hermione đầu đụng vào Ron, lập tức bừng tỉnh, thanh niên tóc đỏ cười cười nói: "Hello boss, mệt nhọc như thế nào mà không trở về giường ngủ?"
Hermione nhìn Ron đang nhướn mày cường điệu, cùng nhau cười ra tiếng, đem mặt chôn ở hõm vai anh, ôm chặt cổ để anh đem mình bế ngang lên.
Nam nhân thân mật dùng cái mũi cọ mũi cô, Hermione nhỏ giọng khàn khàn nói: "Em còn tưởng thiên lôi đánh xuống cũng sẽ không đánh thức được anh đâu."
"Mười người khổng lồ đánh nhau cũng ồn không đến được tôi, nhưng một mình quý cô Hermione Granger rời giường đi lại có thể."
"Ron Weasley! Anh từ nơi nào học được mấy câu đó!"
"Cái này sao, ngày hôm qua tôi vừa mới bái sư một cao thủ tình trường, hắn dạy tôi nói đó."
"Có thể thỉnh giáo một chút cái tên vị cao nhân này không?"
"Ronald Bilius Weasley"
"Ronald? Em lại không cho rằng hắn là một cao thủ cái tình trường cơ đấy, rốt cuộc anh ta đã từng yêu qua ai sao......"
"Không yêu nhiều lắm thì thế nào, có thể bắt được một người tốt nhất là được."
"Trời ạ, câm miệng......" Hermione nâng cằm lên cười vui vẻ mà hôn lấy môi anh.
(Truyện đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)
Draco ngồi trên bàn dài uống cà phê, cắn một ngụm bánh bao nhân tôm liền ném trở lại vào đĩa, với lấy tờ Tiên tri nhật báo nhíu mày cúi xuống đọc.
Lucius từ trên lầu đi xuống, ngạo nghễ ngồi ở ghế gia chủ, gật đầu lại lời chào của con trai, Narcissa lấy cho ông một ly cà phê rồi ngồi xuống bên cạnh bắt đầu ăn bữa sáng.
"Draco......" Lucius lấy khăn chấm chấm vết bẩn không tồn tại bên miệng rồi cất lời, "Con cùng con gái nhà Grengrass tiến triển thế nào rồi?"
Draco tầm mắt lại lần nữa dời về mặt báo, anh không rõ ràng vâng một tiếng, từ kinh tế tài chính lướt đến tin xã hội, "Hogwarts muốn tổ chức cái gì hợp xướng thi đấu mà cũng được xếp vào Tin xã hội?" Anh nhướng mày muốn đảo qua đề tài, mà Lucius đối với thái độ lảng tránh này rất không vừa lòng.
"Con biết," Lucius tay giao nhau đặt trên bàn, cúi người về trước, tóc dài trắng tinh rũ từ đầu vai, ông nhìn chằm chằm sườn mặt Draco: "Sau khi Người đó chết, nhà của chúng ta đã không bằng trước kia, con gái nhà Greengrass tuy rằng không phải thật tốt, nhưng Draco, này cũng đã tính là không tồi."
Draco nhìn về phía ông, ánh mắt không hề gợn sóng, anh đem báo chí ném lên bàn, cả người nhãn nhã dựa vào ghế khoanh tay lại, mang theo một tia khiêu khích nói: "Cho nên?"
Lucius nắm chặt tay đấm một đấm trên bàn, "Con đây là cái thái độ gì?!" Ông kích động muốn đứng lên, bị Narcissa vội đè lại, bà quay đầu nhìn về phía Draco ánh mắt vội vàng mà nghi hoặc, Draco làm bộ không có thấy, cười khẽ một tiếng quay đầu đi.
Narcissa an ủi Lucius nói ông đừng tức giận, sau đó lại nói với Draco: "Xin lỗi cha con mau! Draco!" Bà nôn nóng mà nhìn Draco, hy vọng anh có thể thoái nhượng một bước.
"Con không." Draco nhìn khuôn mặt Lucius đang ẩn chứa lửa giận, "Cho nên ý tứ cha chính là bảo con nhanh lên cưới cô ta, nhanh lên mà khôi phục lại vinh quang nhà Malfoy sao? Sau đó kế tiếp cả đời con liền hoàn toàn bị cha quyết định, tựa như nửa đời trước đây của con! Thiếu chút nữa trở thành một tội phạm giết người sao?!" Anh đột nhiên đứng lên, đôi tay chụp trên bàn, ly cà phê bị rung mạnh đến bắn ra, chất lỏng màu nâu đậm thấm vào khăn trải bàn trắng, dần dần khuếch tán.
Lucius cũng lập tức quát lên, "Con chớ quên là ai sinh ra con! Chiến tranh xác thật thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng ta nói cho con, ta là cha con sự thật này vĩnh viễn cũng không thay đổi được! Voldemort lựa chọn con, mà tính mạng con lại không phải tính trên đầu ta sao? Nhiều năm như vậy, con là cảm thấy ta thiệt tình nguyện trung thành với hắn?!" Ông hung hăng mà đem bộ đồ ăn trước mặt đều hất lên mặt đất, bát đĩa lượn vòng, một mảnh hỗn độn.
Draco nhìn chằm chằm cha ở trước mặt, còn mẹ thì lã chã chực khóc, anh gắt gao cắn răng tay nắm chặt.
"Trên thế giới này, chân chính tự do có được mấy người?! Mỗi người đều có vận mệnh riêng, mỗi người đều từng có những thời khắc không thành thật, đặc biệt khi con mang họ Malfoy, mọi việc càng không thể chỉ do con quyết định! Draco, con không còn là tiểu hài tử, vài chiêu la lối khóc lóc chơi xấu đã không còn dùng được!" Lucius nói tiếp, ông chống mặt bàn thở hổn hển, cha con hai người ánh mắt kịch liệt va chạm trong không khí, phòng ăn to như vậy bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh.
"Cha không có nghĩ tới Linh Hồn Bạn Lữ của con sao? Người không nghĩ tới con cũng muốn cùng người con thích ở bên nhau, mà không phải xuất phát từ vinh dự gia tộc, theo lời cha mẹ cưới người con không yêu?" Draco hỏi ngược lại, anh không chớp mắt nhìn cha đang bạo nộ, trong trí nhớ, cha anh rất ít có lúc mất khống chế như vậy, nói thực ra, hôm nay chính anh khiêu khích cha cũng là lần đầu tiên.
Từ nhỏ cho tới nay anh luôn có một loại kính sợ không nói lên lời đối với cha, anh không phải một người am hiểu chống đối, ở điểm này, Harry Potter tuyệt đối là một nhân vật hoàn toàn tương phản.
Gia hỏa kia chưa bao giờ tuân thủ các loại quy chuẩn nguyên tắc, khiêu chiến mọi giới hạn, luôn lượn lờ quanh các ranh giới mà cuối cùng lại vẫn có thể toàn thân rút lui.
Ngược lại loại sự tình kiểu thiếu niên ngỗ nghịch này đối với anh mà nói lại là một việc khó yêu cầu nhiều dũng khí, mà Draco phải thực thừa nhận chính là, cảm giác này cũng không tồi.
"Vậy con nói đi, cô nàng đó là ai?"
Draco móng tay găm thật sâu vào lòng bàn tay, anh nheo lại mắt thấy cha nhìn chằm chằm mình, đáy mắt anh giãy giụa, do dự quay cuồng, miệng khẽ nhếch rồi lại khép lại, "Con nói đi!" Lucius hung hăng đập bàn, ánh mắt khóa trên mặt Draco đang giãy giụa, Narccisa mắt đỏ hồng đi kéo tay anh, "Draco, mẹ xin con, đừng tranh cãi......"
Anh thờ ơ gắt gao nhắm hai mắt, thanh âm gian nan nghẹn ngào nói: "Là, Harry——Potter......"
Cái tên này giống một đạo sét đánh giữa trời quang, Lucius không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt, đồng tử thu nhỏ lại, ngã ngồi trên ghế, một bên Narccisa khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía Lucius, phu thê hai người ánh mắt nhanh chóng trao đổi, không ai dám tin vào tai mình.
"Ai......!Ai?"
"Harry Potter, chính là Harry Potter mà cha mẹ đang nghĩ!" Anh tự buông người ngả trên ghế, mở mắt ra nói với Lucius, một loại cảm giác giải thoát chảy xuôi trong thân thể, đây là một loại thanh thản nhẹ nhàng chưa bao giờ từng có.
Cái này làm anh có cảm giác như vừa dỡ xuống một vạn tấn trọng trách, lần đầu tiên có thể đứng thẳng lưng ngửa đầu mà hô hấp.
"Nếu con cảm thấy nói như vậy có thể chọc tức ta, vậy con liền ——"
"Con không hề, đây là sự thật, nếu cha nguyện ý con hiện tại liền cho người xem!"
Draco lưu loát kéo ra măng séc áo sơmi, nút bay lên bàn, thong thả như lăng trì ánh mắt hai người trước mặt, cởi từng cúc áo, thoát xuống áo sơmi ném trên ghế sau đó xoay người.
Trên tấm lưng rộng lớn cơ bắp gọn gàng, trải dài một con nai ưu nhã xinh đẹp, thân mình nho nhỏ linh hoạt cùng đôi sừng rẽ nhánh tinh xảo, mà ngay trên cổ nó, là một hàng chữ màu đen, phá lệ bắt mắt: HarryPotter.
Lucius gắt gao nhìn chằm chằm, cơ hồ muốn đem mấy chữ kia xẻo xuống dưới thiêu hủy, Narcissa tay che miệng cơ hồ sắp ngất, lại thấy Draco chậm rãi nhặt lên áo sơmi mặc vào, bình tĩnh tự nhiên xoay người lại nhìn về phía họ.
Giờ phút này giống có một vạn con bướm vờn quanh bay tán loạn bên cạnh anh, động tác của cha mẹ đều trở nên thong thả nặng nề, anh thấy những con bướm đó dừng trên đầu trên vai họ, cha anh tức giận ngón tay chỉ mặt anh nói không ngừng, mẹ đang đứng cạnh khuyên bảo, hết thảy đều như cuốn phim quay chậm, thanh âm đan xen tiếng bướm vỗ cánh biến thành một khúc ca cổ quái, Draco hy vọng Harry có thể thấy mình của hiện tại.
Không màng tất cả, lần đầu tiên bước ra khỏi vòng an toàn, đem mặt nạ trên mặt xé nát đi.
Anh thật hy vọng anh có thể không phải là cậu