Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: bach_bach_duong (watt)
Từ nhỏ Sirius đã không thích ngôi nhà Black và tất cả thành viên trong nhà, họ điên cuồng, cố chấp, ích kỷ.
Nơi này cho chú cảm giác tối tăm và ngột ngạt như bị o ép trong một cái hộc nhỏ xíu xiu.
Năm ấy khi chú bước ra khỏi nhà đã tính không đời nào trở về, thẳng đến khi con đỡ đầu của chú nói cho chú cái tin ấy...!chú không hỏi sao Harry lại biết, cũng không nhắc tới với bất kì ai, tựa như bức thư bị đốt mất kia không tồn tại.
Nhưng rồi Sirius, mang theo cõi lòng nặng nề phức tạp mà chú giấu không cho ai biết, dẫn theo Harry Potter lần nữa đẩy cánh cửa sơn đen của xấu xí và xây xước của căn nhà Số 12, Quảng trường Grimmauld.
Căn nhà tăm tối và bốc mùi ẩm mốc, bụi bặm và một thứ mùi gì đó thối rữa, hơi ngòn ngọt như cái mùi của căn nhà vô chủ.
Khi bước vô, chú Sirius vung đũa phép và Harry nghe thấy một tiếng động rít nhẹ lên và những chiếc đèn hơi đốt kiểu cổ được thắp sáng dọc theo các bức tường, phát ra những tia sáng mong manh, lập loè chiếu sáng bức tường dán giấy đã long hết cả ra và tấm thảm xơ xác tri trên lối đi dài và ảm đạm của gian phòng lớn, nơi có một ngọn đèn chùm giăng đầy mạng nhện to ánh sáng leo lét phía trên và những bức chân dung đã sẫm màu theo thời gian treo xộc xệch trên các bức tường.
Cả ngọn đèn chùm và đài nến trên chiếc bàn ọp ẹp gần đó đều có hình dạng như con rắn.
Chú Sirius càu nhàu khi chùi bụi khỏi chóp mũi: "Bụi bặm quá, lẽ ra chú nên mang con về cái nhà chú mới sắm kia, nhưng Bộ Phép Thuật quá vô dụng đi và thằng rệp Peter vẫn nhong nhong ngoài kia kìa...!Nên chú cháu ta chỉ có thể về đây thôi...!một căn nhà cũ với hệ thống phòng ngự gia tộc ngoại hạng."
"Kreacher!" Chú Sirius kêu to.
Với một tiếng bùm và làn bụi mỏng manh, con gia tinh già mủn, tưng tửng và khùng điên xuất hiện.
Nó cứ nhìn chòng chọc hết Sirius rồi tới Harry, và thét lên những âm thanh hãi hùng đại loại như là "thằng phản bội" và "máu bẩn".
Chú Sirius thật sự rất ghét nó, bằng cái giọng khắc nghiệt nhất mà Harry từng nghe ở chú, Sirius ra lệnh cho con gia tinh hãy dọn dẹp một phòng cho Harry.
Con gia tinh cào cấu lên tấm thảm trải sàn và khóc lóc trước khi nó biến mất và phải thực hiện nhiệm vụ mà người thừa kế cuối cùng của nhà Black giao cho.
"Đây là nhà của ba má chú để lại, có lẽ nó cũ kĩ quá con không thích, nhưng an toàn hơn nhà mà chú mua, chúng ta ở đây trước nha con!" Sirius mở cửa phòng, mùi mục nát cũ kỹ vẫn còn quanh quẩn bên trong không hết, cho dù có dọn dẹp rồi đi nữa.
"Ở đâu cũng được hết, con không kén chọn đâu, con thà ở với chú còn hơn ở với nhà dì dượng con."
Chú Sirius vui vẻ dùng đũa phép thắp sáng căn phòng, rồi chú giúp Harry chất hành lí vô trong tủ.
Căn phòng Sirius dặn Kreacher sửa sang cho Harry giống hệt cái ở Phòng Yêu Cầu, được trang trí bằng những màu sắc tươi sáng, hoàn toàn ngược lại với màu giấy dán tường âm u bên ngoài, căn phòng nằm lọt thỏm giữa một gian nhà cổ lại tăng thêm chút sức sống cho cái nơi cũ kỹ và ảm đạm này.
Sirius hồi hộp hỏi: "Thích không con?"
Harry cho Sirius một cái cú ôm siết chặt: "Cảm ơn ba đỡ đầu, con thích lắm!" Sirius cười một tiếng như sủa và xoa lên mái tóc rối của cậu.
Sirius thật sự rất thương đứa con đỡ đầu mà chú nghĩ mình đã thua thiệt suốt mười mấy năm, chú cố gắng cho Harry tất cả những gì có thể.
Chú làm riêng cho Harry một gian để cậu đùa nghịch mấy món đồ chơi đùa dai.
Harry thích đọc sách, chú bèn cong lưng rửa sạch sẽ toàn bộ kho sách, rất nhiều sách cấm về pháp thuật đen đều bị chú giấu đi không còn gì.
Harry dở khóc dở cười nhìn kệ sách trống rỗng, thôi mình thích cái gì thì tự mình đi mua vậy, miễn chú Sirius vui là được.
Ừa...!Còn có quần áo và đồ ăn nữa, những bộ đồ cũ rộng thùng thình của Dudley đều bị vứt vô thùng rác, đổi hết sang đồ mới, rồi lên thực đơn những món ăn vặt ngon lành để Kreacher đi mua.
Kreacher lầm bầm lầu bầu miết, cũng như Sirius căm ghét nó, nó cũng mang niềm căm hận đáng buồn với vị chủ nhân đã bị trục xuất từ lâu này.
Cậu chủ nhỏ đáng thương của Kreacher, cuộc đời nó chỉ nhận một cậu chủ nhỏ này thôi.
Nhưng nó là một con gia tinh vô dụng, chẳng những không hoàn thành được nhiệm vụ cậu chủ nhỏ giao cho, còn làm mất món đồ cậu chủ để lại.
Kreacher vốn khùng điên nên Sirius đâu mảy may bận tâm nó, chỉ có Harry vẫn luôn chú ý nội dung mà nó làu bàu cả ngày.
Lần này căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld không nhờ cụ Dumbledore làm người giữ bí mật nữa, nhưng Sirius vẫn nhờ cụ ếm thêm một tầng phòng hộ, điều này làm căn nhà càng thêm an toàn.
Harry và Sirius yên tâm tận hưởng kì nghỉ hè của họ, chỉ riêng ba con họ mà thôi.
**
"Chúng ta đi xuống ăn cơm, nửa tháng này con ốm quá." Chú Sirius vỗ vai Harry, chú cau mày áng chừng coi Harry bị ốm đi mấy pound, vẻ mặt không hài lòng.
Vì ma pháp huyết thống, nửa tháng đầu kì nghỉ Harry phải ở lại nhà Dursley, sau khi cụ Dumbledore đồng ý, Sirius mới tự mình dẫn con đỡ đầu đến nhà cũ Black nghỉ hè, tuy là lúc chú xuất hiện rồi đi nhém làm nhà Dursley bị hù chết...
Harry cũng khá quen thuộc với nhà cũ Black, sau khi cậu ly hôn với Ginny liền sống một mình tại đây.
Sau khi Sirius qua đời, cậu kế thừa nhà cũ Black, nhưng phần lớn tài sản bên trong đều đã bị tịch thu và ăn trộm mất, suy sút chẳng còn gì.
Mãi đến khi Albus kế thừa gia tộc Potter, giúp gia tộc Black một lần nữa điều chỉnh, Teddy mang trong mình huyết mạch Black lần nữa tiếp nhận nó.
Than ôi, một dòng dõi quý tộc lâu đời rơi vào điêu tàn, thật muôn phần đáng tiếc!
Số 12 Quảng trường Grimmauld không trở thành tổng bộ của Hội Phượng Hoàng, cho nên dù Kreacher không thích Sirius, nó cũng không công khai phản lại mệnh lệnh của chú.
Ngược lại, nó rất chuyên tâm cần mẫn thu dẹp các gian phòng bụi bặm, lén lút nhặt về những món Sirius vứt.
Tuy nó hay lải nhải chửi sau lưng nhưng vẫn chịu làm cơm ngày ba bữa, sau đó núp trong nhà bếp lén lút dòm ra ngoài phòng khách.
Lúc Kreacher thậm thụt, Sirius phát hiện ngay, chú ngoắc nó tới:
"Kreacher, đây là cậu chủ nhỏ của mi, sau này mi phải chăm sóc Harry, nghe mệnh lệnh của cháu nó, nghe chưa?"
Kreacher đi đến trước mặt Sirius cúi đầu, cái mũi khoằm dài sọc của nó nhém thì đụng vào đất.
Giọng nó ồm ồm như con ếch đực:
"Cậu chủ mang một thằng nhãi sư tử giống cậu về, nếu mà thằng nhỏ cứ phun ra những lời đáng ghét như cậu thì nữ chủ nhân sẽ giận lắm."
Những lời lầm bầm của Kreacher làm Sirius nổi trận lôi đình, chú đang tính mở miệng quát nó thì Harry vịn chặt chú lại, ý bảo để cậu.
Harry nho nhã chào nó: "Chào ông, Kreacher, tôi là Harry Potter, rất vui được gặp ông."
Nghe lời giới thiệu này, Kreacher tức khắc cứng miệng, giật mình mở to hai mắt quan sát Harry.
Rồi nó nhìn đăm đăm vô vết thẹo tia chớp trên trán cậu không chớp mắt: "Harry Potter! Thật là ngài ư? Thật là Harry Potter, Kreacher thấy vết thẹo, nhất định là ngài ấy thật, cậu bé đánh bại Trùm Hắc Ám, Kreacher không biết vì sao ngài có thể làm được..."
Harry thân thiện cười với nó: "Sau này nhờ ông giúp đỡ tôi nhé, Kreacher!"
Kreacher lập tức cúi đầu với Harry: "Ngài Harry Potter đáng mến, bất cứ điều gì ngài cần, xin hãy gọi Kreacher!" Nó có vẻ giật mình với thái độ thân thiện của cậu, bù lại cũng đáp trả bằng thái độ lễ phép hết mực, tới nỗi chú Sirius cứ ngó nó một cách lạ thường.
Khi Kreacher đi xuống, chú Sirius dẫn Harry ngồi xuống bắt đầu bữa ăn đầu tiên ở nhà Black.
Cuộc sống nghỉ hè ở nhà Black hết sức vui vẻ, có khi Harry chế tác vật phẩm luyện kim nhỏ, có khi nấu Độc Dược, sau đó phát hiện đống sách cấm bị Sirius vứt mà Kreacher đã lén mót lại, Harry lại bắt đầu cắm mặt vô kho sách (dĩ nhiên là giấu tiệt con chó bự nào đó, Kreacher làm đồng phạm).
Sirius không phải tuýp người thích ngồi yên một chỗ, chú bèn mang Harry đi du lịch khắp nơi, sinh nhật của Harry đến khi bọn họ đang cắm trại dã ngoại, cảm nhận phong cảnh trữ tình thơ mộng của đồng quê Anh quốc.
Chó đen bự vui sướng chạy nhảy khắp đồng cỏ, cắn những cây cỏ lúa mạch đen và quả mâm xôi dại, dây nước quả ra khắp mình mẩy rồi đâm sầm vào mình Harry làm cậu té chỏng vó.
Nhìn chú Sirius vui vẻ như thế, Harry cũng thấy sung sướng lây, dường như di chứng tinh thần chú mắc phải khi ở trong Azkaban 12 năm đã được Độc dược và niềm vui chữa khỏi, trông Sirius tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.
Đối với Kreacher, cậu với nó ở chung cũng không đến nỗi nào, thái độ của Kreacher với cậu còn tốt hơn nó đối xử với Sirius.
Nó biết cậu đang tuổi ăn tuổi lớn nên ngày nào cũng chuẩn bị trà chiều đồ ngọt hảo hạng cho cậu, buổi tối lại dốc tay nghề rồi nhồi cho Harry cơ man là bánh rồi thịt rồi khoai tây.
Tuy cái miệng nó vẫn lải nhải mấy câu chán ngắt nhưng nó lại quan tâm Harry cực kỳ.
Một hôm nọ, Harry cảm thấy thời cơ chín muồi, nhân dịp Kreacher đưa trà chiều cậu bèn kêu nó lại.
"Kreacher, có phải Regulus để lại cho ông một cái Mề Đay không?"
Bước chân ra cửa của Kreacher dừng lại, nó há miệng thở phì phò, lồng ngực gầy yếu khô quắt của nó phập phồng kịch liệt, nó trừng đôi mắt to cộ, rú lên một tiếng thê lương:
"Mề Đay của cậu chủ Regulus! Kreacher phạm sai lầm, Kreacher không thể chấp hành mệnh lệnh của cậu chủ, Kreacher làm mất Mề Đay rồi!"
Cái đầu quắt queo của nó tính dọng vô tường nhưng Harry cản lại, nghe được câu cuối, cậu ngạc nhiên trừng mắt.
"Đánh mất ư?" Căn nhà này chỉ có mình cậu và Sirius vào, sao có thể mất được?
"Đêm trước Giáng Sinh một năm trước, đột nhiên Mề Đay vốn nằm trong tủ lại biến mất, Kreacher không biết...!Kreacher muốn trừng phạt chính mình" Kreacher run rẩy co mình lại, nó thất thanh khóc rống, trông nó buồn và xấu xí tới nỗi khó mà tả được.
Sắc mặt Harry trở nên tái nhợt, khi đó Sirius còn chưa rời khỏi Azkaban, không ai có thể tiến vào căn nhà này, chỉ có thể là quỹ đạo thời gian xảy ra vấn đề.
"Anh thay đổi một vận mệnh, quỹ đạo thời gian liền sẽ lấy một cái khác đền vào."
Lời của ngài Gryffindor hiện lên mồm một trong đầu cậu, Đêm trước Giáng Sinh một năm trước...!cậu đã giải quyết con Tử Xà sớm để tránh nó hóa đá nhiều người hơn, khi đó cậu cho rằng mình đã thành công thay đổi vận mệnh, nhưng cùng lắm là nó chỉ thay đổi cách khác để thực hiện mà thôi.
Harry run rẩy bưng mặt, Mề Đay biến mất, cậu biết đi đâu mà tìm đây.
Sơn động! Cậu phải đi xem cái hang ở bờ biển kia!
Trên người Harry có tơ truy lùng, cậu không còn cách nào khác là nhờ con gia tinh già giúp đỡ: "Kreacher, đưa tôi đi cái hang động nơi mà chủ nhân của ông trao cho ông cái Mề Đay!"
"Cậu chủ Harry!" Gia tinh nuôi trong nhà không thể phản kháng lại mệnh lệnh chủ nhân, nhưng Kreacher lại nhớ tới cảnh tượng Regulus tử vong, thân thể nó run giật trong nỗi sợ hãi và đau đớn điên cuồng, cái mặt nó nhăn lại như một tờ giấy bị vò nát, hai con mắt y sưng mọng, đỏ ngầu, và lai láng nước mắt, trông nó đáng thương vô cùng.
"Chúng ta cần đi tìm Mề Đay, ông cũng đâu muốn làm chú Regulus thất vọng đúng không? Nếu có nguy hiểm thì chúng ta sẽ đi về, được không?" Harry an ủi mãi Kreacher đang nức nở, cuối cùng nó đành phải gật đầu đồng ý.
Con gia tinh già gạt nước mắt rồi chùi tay vào cái áo cũ rách bươm nó bận:
"Cậu chủ Harry, mời cậu cầm tay Kreacher."
Harry lấy tấm Áo khoác Tàng hình trong rương ra, tròng vô, sau đó đưa tay cho Kreacher, một trận trời đất quay cuồng như trôi tuột trong một cái ống cao su chật hẹp.
Rồi khi mở mắt ra, bọn họ đứng ở một cái hang tối tăm, to lớn, mằn mặn mùi nước biển...!Rồi Kreacher rú lên và Harry giật nảy mình vì cái mà cậu vừa thấy được.
"Cậu chủ! Cậu chủ Regulus...!A!"
Người vốn dĩ đã chết – Regulus – vẫn còn sống, y bị một