Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: wattpad bach_bach_duong
Món thuốc cho Regulus phải đến trước khai giảng Harry mới nấu xong.
Trong khoảng thời gian này chó bự bận rộn xài thần thú trị liệu, Sirius vui mừng thông báo cho Harry chú thấy thằng em chú có vẻ khá khẩm hơn, nhưng Harry biết đó chỉ là tác dụng tâm lí của chú thôi.
Sợi xích kia mà không tháo thì Regulus sẽ không thể tỉnh lại, mà nếu linh hồn y không được chữa trị xong thì cọng xích đó sẽ bám riết mãi mãi không mở được.
Trị liệu cho Regulus phải mất rất lâu, hơn nữa không nhất định có kết quả tốt đẹp như mong đợi, cùng lắm chỉ là an ủi tâm trạng ngột ngạt của Sirius, để chú dễ chịu một chút.
Harry đã hẹn với gia đình Weasley cùng đi coi Quidditch World Cup, Arthur đã chuẩn bị xong vé cho tất cả mọi người, bởi vì hai chú cháu vẫn bận rộn việc nhà, bèn hẹn thời gian rồi dùng Khóa cảng đến chỗ cắm trại.
Buổi tối bọn họ nghỉ ngơi tại nhà cũ Black, Harry cất cả hai cây đũa mới đi, tạm thời cậu không định dùng chúng, nhẫn cũng bị cậu tạm thời tháo xuống để vô hộp...!sau khi thu dọn xong xuôi đồ đạc cần đem theo, lúc này mới nghỉ ngơi.
Lúc Sirius gõ toáng cửa phòng Harry, trời vẫn còn tối thui và trăng vẫn còn treo một vệt sáng xinh đẹp trên trời, Harry đáp lời chú một tiếng, bò dậy thay quần áo, bới bới cái đầu tổ quạ để cột nó bằng cọng dây vàng mà Hermione tặng hồi Giáng Sinh, rồi cầu cầm cái túi xách hành lí lên, xuống lầu.
Thức dậy vào nửa đêm nửa hôm thế này sẽ chẳng có món ăn nóng sốt nào cho cam, Kreacher đã rất cố gắng lấy ra hai miếng bánh mì nướng với hành tây và bơ, may mà hai chú cháu đều không kén ăn.
Sau khi lấp đầy cái bụng, Sirius liền chở Harry trên chiếc mô tô bay hầm hố của chú, gầm rú bay vọt vào bầu trời.
Chiếc xe rồ ga và phóng như một mũi tên, Harry nắm chặt áo chùng của Sirius, gào lên thật to vì tiếng gió quá lớn át mất tiếng của cậu: "Tuyệt! Hay lắm Sirius!"
Chú Sirius đáp lại bằng một tiếng cười như tiếng sủa, hai chú cháu hét to khi bay xuyên qua tầng mây và nhìn vầng trăng sáng rỡ.
Đã lâu rồi mới thấy Sirius vui đến thế.
Chú Sirius xoay một cú tròn vo giữa trời, la hét: "Còn kích thích hơn chổi của con đúng không?" Chiếc mô tô xẹt ngang như một ngôi sao băng có cái đuôi dài lóe ánh lửa, bay thẳng đến đích đến, ngọn đồi đen đen trong bóng đêm.
Khi họ đáp xuống đỉnh đồi Stoatshead, gia đình Weasley và đôi ba con Diggory đã tìm được Khóa cảng và đang đứng chờ, ông Weasley đang vẫy tay cực lực với Harry và Sirius, ông thở hổn hển vì phải cuốc bộ lên cả cái đồi trong khi Harry hưởng gió mát và đáp xuống một cách hoành tráng bằng chiếc mô tô.
Nhưng trông ông Weasley vẫn hết sức vui vẻ và nhiệt tình.
Mấy anh em nhà Weasley đầu đỏ cũng đang nhảy lên nhảy xuống để chào mừng Harry và Sirius.
Ông Weasley hô lên: "Anh Sirius, anh tới rồi đó hả?"
Chú Sirius đậu chiếc mô tô trong lùm cỏ, ếm một thần chú Xua Muggle rồi dắt Harry tiến lại đám người: "Đi xa dữ hen, anh Arthur."
Ông Weasley nói: "Cũng không đến nỗi tệ lắm.
Chúng tôi sống ở ngay bên kia làng."
Sirius bắt tay với ông: "Đi chưa hén?"
"Sắp tới giờ rồi...!chờ các anh đến là xuất phát liền."
Ông Weasley kiểm tra thời gian: "Còn ba phút" Ông đưa mắt nhìn Hermione và Harry: "Hai con chỉ cần chạm vô Khóa cảng, chỉ cần vậy thôi, chạm một ngón tay cũng được..."
Do đeo ba lô cồng kềnh trên lưng cho nên cũng khó cho cả mười người xúm quanh sờ vô một chiếc giầy ống cũ rích trên tay ông Diggory.
Tất cả họ đứng đó, trong một vòng tròn chặt chẽ, một làn gió lạnh thổi lùa qua đỉnh đồi.
Không ai nói gì cả.
Cái cảnh này trông quái dị biết chừng nào nếu có một Muggle nào đó tình cờ đi lên đỉnh đồi vào lúc này...!Mười người, trong đó có ba người lớn, đều bám chặt chiếc giầy ống cũ rích này trong cảnh tranh tối tranh sáng, và chờ đợi...
Ông Weasley chăm chú ngó đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm: "Ba...!hai...!Một..."
Và xảy ra ngay tức thì: Harry cảm thấy như thể có một cái móc câu móc ở rún cậu bỗng nhiên được giật tới trước không cách gì cưỡng lại được.
Chân cậu hổng khỏi mặt đất; cậu cảm giác được Ron và Hermione đang ở hai bên hông mình, vai của tụi bạn đụng vô vai cậu; cả bọn đều vọt tới trước rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện.
Hai chân Harry nặng nề rớt xuống đất, Ron loạng choạng ngã ụp vô người cậu, may mà Harry kịp đỡ thằng bé.
Cái Khóa cảng rớt xuống đất một cái ịch nặng nề kế bên chân hai đứa.
Một giọng nói vang lên:
"Chuyến năm giờ bảy phút đến từ đồi Stoatshead."
Trước mặt họ là hai lão phù thủy trông bộ dạng cáu kỉnh và mệt mỏi hết sức.
Một trong hai lão cầm một cái đồng hồ vàng bự chảng, còn người kia thì cầm một cuộn giấy da dày cui và một cây viết lông ngỗng.
Cả hai lão phù thủy đều ăn mặc như dân Muggle, tuy ràng họ mặc luộm thuộm hết chỗ nói: lão cẫm đồng hồ mặc một bộ đồ nỉ, mang giày cao su cao tới bắp đùi; còn lão kia thì mặc váy ca rô của dân Tô Cách Lan và trùm một cái pông-xô.
Ông Weasley lượm chiếc giầy ống lên, đưa cho lão phù thủy mặc váy, nói: "Chào anh Basil."
Lão Basil quăng chiếc giày vô một cái hộp to kềnh đựng toàn là những Khóa cảng đã xài rồi đặt bên cạnh lão.
Harry có thể dòm thấy một tờ báo cũ, một vỏ lon nước ngọt rỗng và một trái banh da lủng lỗ.
Lão Basil uể oải đáp lại lời chào của ông Weasley: "Chào anh Arthur! Không phải trực hả? Một số người sao mà sướng...!tụi tôi phải ở đây suốt cả đêm...!anh nên tránh lối ra thì hơn, tụi này sắp có một nhóm đông lắm đến từ Rừng Đen vào lúc năm giờ mười lăm.
Khoan đã, tôi sẽ kiếm chỗ cắm trại cho anh...!Weasley...!Weasley..."
Lão tham khảo cái danh sách trong tấm giấy da: "Đi bộ khoảng một phần tư dặm đến đằng kia, khoảng sân mà anh sẽ đến trước tiên ấy.
Ông quản lý bãi cắm trại tên là Roberts.
Còn ông Diggory...!khoảng sân thứ hai...!Hãy hỏi ông Payne."
Ông Weasley nói: "Cám ơn anh Basil."
Rồi ông kêu cả bọn đi theo ông.
Họ đi ngang qua cánh đồng hoang trống trải, không thể phân biệt được cái gì ra cái gì trong lớp sường mù.
Sau khoảng hai mươi phút, một cái chòi bằng đá nhỏ xíu kế bên một cánh cổng hiện ra.
Đằng sau cánh cổng đó, miễn cưỡng có thể đoán những hình thù ma quái mờ ảo của hàng trăm và hàng trăm chiếc lều mọc lên trên sườn dốc