Snape tỉnh dậy vì nóng, thoạt đầu vẫn còn mơ màng chưa biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Má anh nóng bừng, sợi tóc bết trên trán vì mồ hôi.
Sau lưng, Snape nghe được tiếng tim đập vững chãi...!thình thịch êm ái.
Đến mãi một phút sau Snape mới nhận ra có một con quỷ khổng lồ đang ôm anh chặt cứng.
Tay nó đặt trên ngực anh, đầu nó gác ngay cổ anh, hơi thở đều đều của nó phả vào vai Snape.
Anh rùng mình, cảm giác nóng rẫy lan đầy khắp thân, và rồi anh nhận ra ống quần mình bị xoắn tuột đến tận đùi, cẳng chân trần trụi đang hòa lẫn với chân thằng nhóc...
Nhưng cái này không phải điều đáng bận tâm lúc này, đầu Snape trống rỗng khi nhận ra cái thứ nóng bỏng, cưng cứng đang ở ngay sau mình là gì...!Gương mặt vốn hơi hồng vì nóng trực tiếp biến thành màu đỏ, Snape hít một hơi thật sâu, muốn đẩy tay thằng bé ra, không ngờ cử động của anh lại làm Harry tỉnh giấc, cậu phát ra một âm thanh mơ màng, cọ đầu vào gáy Snape.
Hơi thở cậu nóng bỏng làm anh nổi da gà, mắt ngân ngấn nước, không biết là vì xấu hổ hay giận dữ.
Harry lầm bầm: "Severus..." Tay cậu chen xuống eo Snape, siết lại chặt cứng.
Snape trơ mắt ra nhìn bức tường, bàn tay trong chăn nắm chặt, cơ thể đơ thành khúc gỗ, cuối cùng, anh gằn giọng:
"Nếu đã tỉnh rồi thì buông ra được chưa?"
"Ừa." Âm thanh mơ màng đáp lại, Harry chậm rãi rút tay về, lúc Snape chưa kịp phản ứng, cậu chồm tới hôn lên mặt anh một cái.
Dưới ánh mắt đen ngỡ ngàng của Snape, Harry liếm môi: "Nụ hôn chào buổi sáng đó nha, Severus."
Nhanh như bị đuổi sau lưng, Snape bật người khỏi giường, trừng mắt một cái độc địa với thằng nhóc đang ngồi ngáp.
Nó vươn vai một cái thật khoái trá, phát ra âm thanh hầm hừ, trông có vẻ đã hoàn toàn bình thường lại như cũ.
Trong đầu Snape không khỏi mắng, đúng là đồ sư tử, đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy mà sáng nay đã nhảy nhót tưng bừng.
Harry cong miệng cười toe toét với Snape, nhận lại một câu ghét bỏ: "Trò còn chưa đánh răng."
"Đánh rồi là được hôn thầy sao?" Harry nghiêm túc hỏi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi và gò má ửng hồng của người nào đó.
"Cút!" – Snape tức tối gào lên, trông tức giận hết sức.
Chỉ là trong bộ đồ ngủ mềm mại, mái tóc rối tung vì mới thức dậy, anh không hề có chút sát thương nào – ít nhất trong mắt Harry là vậy.
"Không cho thì thôi vậy." Harry tiếc nuối nói.
Cậu vừa nói vừa quăng mền qua một bên, lúc này Snape mới phát hiện tên quỷ khổng lồ này chỉ mặc mỗi cái quần lót và áo sơ mi, cứ trần trụi tự nhiên như không mà đi thẳng vào nhà tắm, để lại người đàn ông đỏ bừng hết mặt mày.
Chờ khi Snape rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo mới đẩy cửa bước ra, Harry đang ngồi trên ghế sô pha đối diện lò sưởi nói chuyện với ai đó.
Trong lò, cái đầu màu xanh lá cây của cụ Dumbledore đang xoay qua xoay lại rất tức cười.
Snape liếc nhìn thằng nhóc, ăn vận cũng tạm chỉnh tề - lúc này mới hài lòng quay qua chào ông cụ Hiệu trưởng.
Cụ Dumbledore sờ chòm râu màu xanh, tủm tỉm: "Severus à, lát nữa có thời gian thầy với Harry qua văn phòng tìm tôi nhé?"
"Được."
Nghe được câu trả lời của bọn họ, cụ Hiệu trưởng không nhiều lời chi nữa.
Ngọn lửa xanh phụt tắt và cái chòm râu của cụ xoăn tít lại khi biến mất.
Cười khúc khích trong vui vẻ, Harry và Snape tận hưởng bữa sáng của họ tại hầm.
Qua buổi trưa, hai người trực tiếp đến phòng Hiệu trưởng qua lò sưởi.
Chân dung các ông bà cựu Hiệu trưởng đang ngủ gà gật bên trong khung ảnh, đầu ngả vào thành ghế hay dựa vào gờ tranh.
Con Fawkes vẫn gật gù trên cái giá của nó, nó kêu một tiếng như chào hỏi khi thấy Harry bước vô.
Cụ Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc, hôm nay cụ mặc một bộ áo chùng màu tím kì quái kết hợp với cái nơ bướm thắt ngay trên chòm râu, cũng có vẻ rất hợp với bộ đồ.
"Mời ngồi"
Trên cái bàn giấy quen thuộc là hàng xấp báo đến từ đủ loại tạp chí.
Khi Harry và Snape tiến đến để ngồi đối diện cụ, Harry có thể thấy bức ảnh chụp cụ Dumbledore trên đó, với một tay đang vịn râu và tay kia đỡ cái nơ bướm màu tím.
Xung quanh cụ là một lô lốc những người đeo thẻ công tác và cầm máy ảnh, những cây bút lông chim bay tứ tán trong đó như một đàn chim sẻ dính mực – có lẽ là một thảm họa, vì Harry thấy trên vai áo ông cụ râu bạc vẫn còn cả đống đốm đen trông như hoa văn của cái áo, thực chất lại là những đốm mực phép thuật lóe sáng.
Cụ nhìn bức ảnh của mình, nói với một vẻ không hài lòng: "Ta không thích tấm hình này chút nào.
Ta vừa có một cuộc phỏng vấn sáng nay với Bộ Phép Thuật, họ đã cho phép quá nhiều phóng viên vào hội trường tới nỗi phải đứng chồng lên nhau mới đủ chỗ.
Thật là một thảm kịch khi cả trăm cái miệng nói cùng một lúc, thành ra chẳng ai nghe được câu trả lời của ta nữa."
Cụ nói, rồi chỉ vào một dòng trên báo cho Harry coi: "Coi nè, ở đấy viết Cụ Dumbledore phát biểu: Đùi lợn cốt lết mật ong... Thầy dám chắc thầy không đề cập tới bất kỳ thứ gì ăn được trong suốt buổi phỏng vấn..."
Harry nhún vai: "Con đã không trông chờ gì về báo chí của Bộ nữa rồi."
Cụ Dumbledore thở dài và kéo cái nơ trên râu, chắc là cụ nghĩ nó là một món trang sức tuyệt vời, dưới cái khịt mũi của Snape, ông cụ quay sang anh.
"Severus à, vết thương của thầy đã đỡ chưa?"
Snape tức giận trừng thằng nhãi lắm mồm bên cạnh một cái, cáu kỉnh đáp: "Rồi."
"Bọn tôi đều lo cho thầy..." Đôi mắt xanh của Dumbledore lóe lên chút ngần ngại, trước khi Snape phun nọc độc, cụ nói tiếp: "Tôi đoán là hắn ta không lấy được đồ hắn muốn; nên bảo thầy quay về trường tiếp tục điều tra tình huống của Harry và xem thử kế hoạch tiếp theo của tôi, đúng không?"
Snape đáp: "Đúng thế.
Ngài vẫn muốn biết được lời tiên đoán.
Vô cùng cấp thiết, vô cùng nóng nẩy.
Tra tấn toàn bộ những Tử Thần Thực Tử còn sót lại sau vụ vây bắt.
Ngài còn bảo tôi chế tạo Độc dược lọc máu."
Harry móc Trái cầu trong suốt trong túi mình ra, hôm qua khi gặp lại nhóm động vật nhỏ, Luna đã thả nó vào áo chùng của cậu.
Trái cầu lơ lửng bay lên và đáp xuống tay cụ Dumbledore, cụ bỏ nó vào một ngăn kéo tủ.
"Thuốc Lọc máu chỉ có tác dụng tạm thời thôi, chắc là Chúa Tể Hắc Ám có suy tính khác." Cụ Dumbledore nói, lại nhìn thoáng qua Harry: "Tin tức tốt là hắn ta sẽ không có ý định khống chế Harry nữa."
"Severus, bây giờ chúng ta cần tập trung giải quyết Trường Sinh Linh Giá nhanh nhất có thể, Chúa Tể Hắc Ám đã bị kinh động, chỉ sợ hắn không còn bao nhiêu lí trí."
Ông cụ nói tiếp: "Bây giờ Chúa Tể Voldermort đang rất táo bạo, thầy cần phải cẩn thận..."
Snape đáp, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giọng nặng trĩu: "Tôi đã biết."
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đó, cáo biệt cụ Dumbledore, hai người quay trở lại hầm.
Vì trận chiến khủng khiếp ở Bộ Phép Thuật được đưa lên mặt báo, chưa kể là có phóng viên chụp được cảnh Harry xuất hiện cùng cụ Dumbledore ở sảnh Vành Đai, cuộc sống của Harry lại lần nữa bị vô số người nhìn chằm chằm, để khỏi gây phiền hà cho việc chữa trị của Sirius, Harry tạm thời không đến bệnh viện Thánh Mungo, một phần cũng là vì cậu không dám đối mặt.
Mỗi ngày Harry vẫn dùng gương hai mặt liên lạc để hỏi tình han tình hình ba đỡ đầu, hiện tại Sirius đang được các thành viên của Hội thay phiên nhau canh gác.
Thẳng đến ba ngày sau, cụ Dumbledore mang đến một tin tức tốt, Sirius đã tỉnh lại, tảng đá đè nặng trong lòng Harry mới được nhấc ra.
Sau khi ngọn lửa xanh ngọc bích trong lò tắt ngúm, Harry quay qua ôm chặt người đàn ông đang bày ra vẻ mặt nuối tiếc, hôn một cái thật sâu lên đôi môi chỉ biết nói lời cay nghiệt nhưng lòng dạ lại mềm mại này.
Snape ngửa đầu thừa nhận nụ hôn điên cuồng này, dồn dập, hòa quyện, khó mà tránh né nỗi.
Lí trí trôi tuột khỏi đầu anh, phiêu đãng như một đám mây bềnh bồng.
Không thể đẩy thằng nhóc ra, Snape mơ màng nghĩ.
Đó là một cảm xúc kì diệu chưa từng có bao giờ, đổ ập đến còn hơn những cơn sóng dữ dội ngày giông bão, nhấn chìm anh dưới đáy vực thẳm.
Tay Snape thăm dò ôm lấy lưng Harry, anh cảm nhận được linh hồn rung động của thằng bé, anh biết cảm xúc trong ngực nó lộn xộn và rối rắm thế nào, Harry cần được an ủi, Snape vỗ về lưng nó, sờ lên mái tóc lăn xoăn với toàn bộ dịu dàng mà anh có.
Harry quỳ nửa gối xuống tấm thảm, ôm chặt Snape vào trong ngực, hơi thở giữa hai người quyện hòa nóng bỏng, những cảm xúc mà chỉ có hai người biết, đồng điệu giữa hai trái tim cùng nảy lên điên cuồng.
Cậu lẩm bẩm vào tai anh: "Chú không sao, Severus à, chú ấy không sao."
"Đúng vậy, trò không nghe lầm.
Cho nên trò tính làm ta ngạt thở chết như một món quà tặng cho tên chó đần đó, đúng không?" Snape rầu rĩ nói, anh vẫn còn thở hổn hển, tức tối trừng Harry một cái.
"Ôi! Xin lỗi...!Chỉ là tại em quá vui." Harry xấu hổ buông lỏng tay ra, sau đó cúi đầu hôn nếp nhăn sâu giữa chân mày đối phương: "Em yêu thầy, sao mà em nỡ để thầy bị làm sao, em đảm bảo..."
Miệng lưỡi trơn tru khốn nạn! Mắc ói chết mất!...!Snape trừng cậu một cái, ghét bỏ đẩy tay cậu ra.
"Em biết cho dù thầy không thích Sirius, cũng không hy vọng chú ấy chết." Harry lại hôn trán Snape, lúc này mới không cam lòng thả tay ra.
Snape quay đầu sang một bên: "Hừ! Ta chỉ không muốn đồ quỷ khổng lồ nhà trò làm lụt văn phòng ta bằng đống nước mắt nước mũi."
Harry cười phớ lớ, ngồi bệch xuống sàn nhà để ôm chân Snape, đầu gật gù trên đùi anh.
"Đó là vì thầy đau lòng em!"
Snape gõ cái bốp lên đầu cậu, không muốn nhiều lời với thằng nhóc mặt dày này nữa.
Harry mếu máo bám chặt chân anh, nhìn cậu như muốn nũng nịu thêm vài câu nữa nhưng lại bị Snape cắt ngang, anh nói nhanh: "Phòng đấu giá gửi thư cho ta, đã có người tình nguyện thử nghiệm thuốc; nghiên cứu vá lại cái não thủng lổ chỗ cho trò của ta cũng có chút tiến triển.
Và tháng bảy tới mới có kết quả Thường Đẳng, ta giả thiết là trò có thể thôi làm những việc ngớ ngẩn và tập trung vào cái cần thiết theo lời cụ Hiệu trưởng kính mến mong mỏi, ví dụ như đến Hội đấu giá chẳng hạn."
Harry cười tủm tỉm, lọc lại thông tin trong câu châm chọc dài ngoằng của Snape một cách dễ dàng: "Chỉ cần được đi với thầy là được."
Snape lạnh lùng: "Không dễ thế đâu, nếu không được 12 cái O, thì trò ở nhà học bù đi, hy vọng có thể nhồi nhét thêm gì đó vào đầu."
Harry túm tay áo Snape: "Môn Độc dược của em không thành vấn đề, chỉ có môn cuối Lịch Sử Phép Thuật em bị tên trùm quấy rối, nên có hơi qua loa chút xíu, cái này đâu có trách em được chớ!"
Snape chụp đầu cậu, thở dài: "Đừng có đắc ý vênh váo, ngôi sao tài năng ạ." Harry ngước đôi mắt xanh sáng rỡ lên nhìn anh chăm chú, nụ cười vẫn thường trực trên môi.
***
Tiệc bế giảng cuối năm Harry không tham gia, trực tiếp xin nghỉ với cụ Dumbledore, rời trường đầu tiên để đi thăm chú Sirius đang dưỡng bệnh.
Câu thần chú Mê muội của mụ Bella đã đánh trúng đầu Sirius, nếu không phải nhờ huy hiệu Harry cho chú cản lại phần nào, chỉ sợ chú sẽ ngủ luôn tới thiên thu.
Nhưng bây giờ Sirius vẫn còn đau đầu chóng mặt phải nằm bẹp trên giường, còn cần hai ngày quan sát mới có thể xuất viện.
Harry không tiện ở lại bệnh viện St.
Mungo, bây giờ cả giới Phù thủy đều đổ xô đi tìm cậu.
Tạm biệt ba đỡ đầu nước mắt lưng tròng lưu luyến, Harry trở về nhà Dursley ở hai tuần dưới sự hộ tống của thành viên Hội Phượng Hoàng.
Bởi vì cậu về sớm hơn thường lệ và xuất hiện ở bậc tam cấp nhà Dursley, Harry đã gây ra một trận hoảng sợ nho nhỏ cho dượng Vernon khi ông ta mở cửa.
Sau cuộc sum họp nhạt nhẽo với ba thành viên trong gia đình Dursley, Harry vác theo hành lý vào căn phòng nhỏ của cậu, đóng chặt cửa.
Thái độ của nhà Dursley chứng tỏ họ vẫn không muốn dính dáng gì nhiều tới những trò bùa ngải phép thuật, Harry cũng không muốn làm phiền tới họ.
Tối đó cậu đi thăm bà Lywa và ba con chó tuyết, bà vẫn còn khỏe như vâm và than thở với Harry việc Nastty, con chó đô con nhất trong cả ba, vừa tăng thêm hai lạng thịt, nhìn phốp pháp phổng phao như một con cừu to.
Harry rất muốn khuyên bà đừng nên cho Nastty ăn thêm bữa phụ trước khi đi ngủ nữa, nhưng nhìn bà Lywa thương cảm đổ thêm súp thịt gà vào bát cho con chó, Harry chỉ đành ngậm ngùi im lặng, cậu có khuyên thì bà cũng không nghe đâu.
Chờ ở nhà Dursley mấy ngày Harry mới nhận được thư của các bạn gửi tới, chỉ duy mỗi chim công trắng con là bặt vô âm tín.
Cậu có thể tưởng tượng được thằng bé này có thể hành động ngốc nghếch thế nào sau vụ bị Snape nhốt ở hầm, nghe nói nó đã kêu khàn cả cổ đến khi được thả ra.
Harry thở dài một hơi, liên lạc với cụ Dumbledore, nhờ cụ chú ý mối quan hệ giữa thằng bé với giáo sư một chút, đừng để xảy ra sai lầm gì.
Trái với Harry nhàn nhã, mùa hè này trận doanh Hắc ám trôi qua vô cùng nhấp nhô, vì thất bại trong chiến dịch Quả cầu Tiên tri, tổn thất mười hai thuộc hạ đắc lực, bản thân còn bị thương, cảm xúc của Chúa Tể Voldermort vô cùng táo bạo, tra tấn Tử Thần Thực Tử như cơm bữa, thời gian này, kẻ nào cũng nhếch nhác như chim sợ cành cong, khúm núm hèn mọn quỳ bò dưới chân Chúa Tể để xin sự tha thứ.
Trong đó phải kể đến mụ Bella là thê thảm nhất.
Bellatrix không chỉ bị thương nặng